Tống Vĩnh Nhi hơi xấu hổ, giơ bàn tay trắng trẻo nõn nà ra định trả lại phần của Nghê Chiến cho anh.
Nhưng Lăng Ngạo lại lạnh lùng phun ra một câu: “Cậu Nghê không thích ăn cái này, em ăn hết hộ anh ấy, anh ấy sẽ cảm kích em.”
“Anh không thích ăn sao?” Vẻ mặt Tống Vĩnh Nhi kinh ngạc nhìn chằm chằm Nghê Chiến: “Sốt bào ngư này rất ngon, rưới lên chân ngỗng, cắn một miếng, ngay cả trong xương cũng ngấm vị, ăn cực kỳ ngon.”
Nghê Chiến mỉm cười dịu dàng.
Anh có thể nói thật ra anh rất thích ăn không?
Rõ ràng… không thể.
Đồ ăn yêu thích bị lấy đi, mà đối mặt ánh mắt ngây thơ của cô nhóc anh còn phải làm bộ không thèm để ý: “Anh không thích ăn, em ăn đi.”
Lăng Ngạo lại múc cho cô nhóc bát canh, đưa cho cô: “Em ăn từ từ kẻo nghẹn.”
Bữa cơm này, cô nhóc ăn vô cùng vui vẻ, Lăng Ngạo nhìn cô vui vẻ đó cũng thấy no rồi, mà Nghê Chiến thì khổ cực ăn không thấy ngon.
Sau khi bữa tối kết thúc, Lăng Ngạo cầm khăn ăn tới, trực tiếp lau miệng cho cô.
Tống Vĩnh Nhi mặt đỏ bừng, có chút thẹn thùng nói: “Em, ừm … tự em làm được.”
Nhưng anh không nói gì, sau khi lau xong, cũng không biết lấy từ chỗ nào ra một thỏi son dưỡng môi, mở ra, vừa dịu dàng vừa nghiêm túc khéo léo thoa cho cô.
Nhìn cảnh này tròng mắt Nghê Chiến như sắp rớt ra rồi.
Ông nội anh cưng chiều bà nội anh nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng tự tay thoa son cho bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1771954/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.