Chương trước
Chương sau
Mạnh Dật Lãng lên xe của Tống Quốc Cường rời đi.
Lúc này, sắc trời đã chạng vạng tối, là thời gian gia đình đoàn tụ, chuẩn bị ăn cơm tối.
Đối lập với tình hình vô cùng tồi tệ trước mắt của Mạnh Tiểu Long.
Tống Quốc Cường thở dài trong lòng, không ngờ chuyện lại phát triển theo hướng như vậy. Mạnh Dật Lãng ngồi bên cạnh thì không ngừng nói xin lỗi, làm cho Tống Quốc Cường váng đầu: “Được rồi, ông đừng nói nữa. Chúng ta làm anh em nhiều năm, tôi cũng nhìn Tiểu Long lớn lên. Chúng ta cũng từng có tuổi trẻ, cũng từng có lúc nông nổi. Chuyện ngày hôm nay, chúng ta không cần so đo đúng sai nữa, trước mắt, đưa Tiểu Long bình an vô sự ra mới là quan trọng nhất!”
Mạnh Dật Lãng nghe vậy thì trong lòng vô cùng cảm động.
Nếu như có đứa con trai nào dám cưỡng bức Mạnh Tiểu Ngư nhà ông thì ông nhất định sẽ đánh cho thằng đó tàn phế thì thôi!
“Ông Tống này, tôi thật sự xấu hổ quá!”
“Đừng nói nữa, hiện tại tôi cũng đang phiền lòng đây. Tôi nghĩ rồi, hay là bảo Vĩnh Nhi thừa nhận hai đứa nó yêu nhau nên mới đùa giỡn, không ngờ lại đùa đến mức này. Giải thích như vậy mới có tác dụng nhất!”
“Vâng vâng vâng! Vậy chúng ta nhanh quay về hỏi Vĩnh Nhi trước!”
Nhà họ Tống.
Lưu Lan đưa con gái đi tắm rửa, thấy trên ngực cô có dấu hôn thì vô cùng tức giận: “Cái thằng Tiểu Long này đúng thật là, bình thường thật thà như vậy sao lại ra thế này!”
Hốc mắt Tống Vĩnh Nhi hồng hồng, nhìn mấy đóa hoa mai trên ngực, trong lòng thầm bực bội, đây là vào đêm cuối ở thành phố H, chú để lại cho cô, sao đã qua hai ngày rồi mà vẫn chưa hết?
Ngước mắt lên, cô cũng không giải thích, chỉ nói với Lưu Lan, vẻ đáng thương: “Hu hu ~ mẹ ơi, con không muốn đính hôn với anh Tiểu Long đâu. Anh ấy như vậy thì nhân phẩm càng có vấn đề. Con sợ anh ấy. Bây giờ con vừa nhìn thấy anh ấy là đã cảm thấy sợ rồi. Mẹ ơi, cầu xin mẹ, mẹ đi nói với ba, với bác Mạnh là con không muốn đính hôn với anh Tiểu Long đi! Hu hu ~”
Nói xong, cô lại nước mắt giàn dụa!
Lưu Lan cực kì đau lòng.
Bà cũng chỉ có mình cô con gái này, trong lòng bà, con gái vẫn chỉ là một đứa trẻ, Mạnh Tiểu Long kia sao có thể nỡ ra tay chứ?
Nếu không nể tình cảm nhiều năm giữa hai nhà, đổi lại là con trai nhà khác, bà nhất định sẽ không dễ dàng tha cho!
Bây giờ con gái đã sợ đến như vậy, Lưu Lan càng nghe càng đau lòng, nói: “Được được được. Con yên tâm, chuyện này mẹ sẽ nói với ba con, tạm thời chúng ta không tổ chức đính hôn nữa cho dù mấy người Bạch Mai có nói gì thì cũng là nhà bọn họ đuối lý! Chuyện sau này thì để sau này nói đi.”
Liên tiếp xảy ra chuyện, Lưu Lan không sợ gì, chỉ sợ ảnh hưởng tới tâm lý cô con gái vốn hoạt bát tươi tắn của bà.
Bảo bối của bà đã bao giờ phải chịu ấm ức như thế?
Đợi Tống Vĩnh Nhi thay quần áo xong ngồi lên giường, Lưu Lan đích thân xuống bếp nấu một bát canh bưng lên cho cô uống đỡ sợ: “Uống chút đi, mẹ ở bên con, không phải sợ.”
Tống Vĩnh Nhi yên lặng cầm lấy, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, ngày mai Lăng Ngạo sẽ mang sính lễ tới, mặc dù anh đã nói cô không cần phải lo lắng chuyện gì hết, đã có anh rồi, thế nhưng cô cũng không thể không làm gì, để mặc một mình anh phấn đấu vì tình yêu của hai người được.
Nếu như trước khi anh mang sính lễ đến vào ngày mai, cô có thể tự dựa vào năng lực của bản thân để cuộc đính hôn giữa cô và Mạnh Tiểu Long không thành công thì là tốt nhất.
Đứng trước tình yêu sáng rực rỡ, cô gái mới yêu lần đầu cũng muốn cố hết sức mình.
Cô uống xong bát canh thì sắc mặt rõ ràng tốt hơn nhiều.
Lưu Lan cầm lại cái bát, rồi ngồi nói chuyện với cô một lúc, rồi bỗng nghe thấy một tiếng bước chân dồn dập hướng đến phòng của Tống Vĩnh Nhi.
Cốc cốc.
Tống Vĩnh Nhi kéo chăn lên, dáng vẻ hoảng sợ.
Lưu Lan đi ra mở cửa, nhìn thấy là chồng mình liền nhíu mày nổi giận: “Tiểu Long thế nào rồi? Đúng là không ra sao cả! Hai nhà chúng ta giao tình sâu đậm, có câu thỏ không ăn cỏ gần hang, nó sao lại có thể làm ra chuyện như thế với Vĩnh Nhi nhà chúng ta được?”
Tống Quốc Cường hơi nghiêng người, liền lộ ra khuôn mặt của Mạnh Dật Lãng phía sau.
Lưu Lan bĩu môi, đi tới bên giường, không buồn để ý tới ai, tỏ rõ là mình đang vô cùng tức giận!
Mạnh Dật Lãng càng khó xử hơn, vừa vào phòng thì thấy Vĩnh Nhi hai mắt đỏ hồng, thì vội vàng hỏi: “Vĩnh Nhi, cháu ổn không?”
“Ổn cái gì mà ổn. Váy áo Vĩnh Nhi nhà tôi đều bị xé rách, tóc thì rối bù, bị dọa sợ hãi run cầm cập. Tôi mãi mới dỗ được nó đấy! Tôi nói này ông Mạnh, coi như Tiểu Long có thích Vĩnh Nhi nhà chúng tôi thì cũng không cần phải như vậy! Nó mới 18 tuổi, Tiểu Ngư nhà ông chẳng phải cũng mới 18 tuổi hay sao?”
“Phải phải phải! Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”
Cho dù Lưu Lan có nói gì, Mạnh Dật Lãng chỉ nói lời xin lỗi.
Mạnh Tiểu Long lớn lên giống ba, đều cao cao gầy gầy, nhìn rất nghiêm chỉnh, đứng đắn, giữa lông mày còn lộ vẻ chính trực.
Lưu Lan còn định nói gì nữa thì Tống Vĩnh Nhi đã kéo chăn nằm xuống nói: “Mọi người đều ra ngoài được không ạ, con mệt rồi.”
Giọng cô cũng khàn đi rồi!
Tống Quốc Cường nghe xong vô cùng đau lòng!
Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Ông nhìn Lưu Lan, nói: “Bà cũng đừng nói ông Mạnh nữa những chuyện này chúng ta bàn sau, mấu chốt bây giờ là làm thế nào để giữ được mạng cho Tiểu Long!”
Nhà họ Tống và nhà họ Mạnh tuy có chút vốn liếng, nhưng đều là đời đầu dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Tổ tiên không có ai làm quan, thông gia cũng không có người làm chính trị, cũng không liên quan tới giới xã hội đen, toàn bộ đều là do hai người họ cố gắng mà có được.
Bây giờ Mạnh Tiểu Long xảy ra chuyện, đã vượt quá phạm vi năng lực của bọn họ chỉ có thể dựa vào việc sửa đổi lời khai của Tống Vĩnh Nhi về việc Mạnh Tiểu Long có ý đồ quấy rối với cô thôi.
Nghe vậy, Lưu Lan bối rối: “Ông nói đùa cái gì vậy? Vĩnh Nhi nhà mình chỉ cắn nó, đá nó một cái, mà đã gây ra chuyện liên quan đến tính mạng à?”
Tống Quốc Cường cũng bất đắt dĩ lắc đầu: “Nó là quân nhân! Bên học viện đã báo cảnh sát rồi!”
Lần này, trong phòng im lặng hoàn toàn.
Ngay cả Tống Vĩnh Nhi cũng ngẩn cả người.
Cô chỉ muốn hủy bỏ hôn ước với Mạnh Tiểu Long thôi, với cả, Mạnh Tiểu Long có ý đồ quấy rối cô là sự thật!
Cô không vu cáo hãm hại anh ta!
Chỉ là muốn mượn việc này dọn sạch chướng ngại giữa mình và chú!
Cô cũng không muốn anh ta chết!
Mạnh Dật Lãng nhìn Tống Vĩnh Nhi cuộn tròn trên giường, vội vàng xin lỗi: “Vĩnh Nhi ơi, là bác không dạy dỗ con trai cho tốt, là lỗi của bác. Thế nhưng Tiểu Long nó cũng do thích cháu không thì nó cũng không như vậy. Con của bác, bác hiểu rõ mà!”
Tống Vĩnh Nhi không nói lời nào.
Mạnh Dật Lãng lại nhìn Tống Quốc Cường.
Tống Quốc Cường hiểu ý, đi hai bước tới bên giường của con gái, nói: “Vĩnh Nhi này, bây giờ Tiểu Long đã vào phòng bệnh màu đỏ, sợ là đang có cảnh sát vào lấy lời khai của nó. Con hãy nói với cảnh sát là con là vợ chưa cưới của Tiểu Long. Hai vợ chồng trẻ cãi nhau đùa giỡn thôi. Với cả, Vĩnh Nhi à, Tiểu Long tuy có sai, nhưng hai đứa đã lớn lên bên nhau, tình cảm nhiều năm như vậy rồi. Con xem, nó lần này đúng là khốn nạn, nhưng nếu con không cứu nó thì không ai có thể cứu được nó!”
Mạnh Dật Lãng gấp đến độ toát mồ hôi lạnh, hận không thể quỳ gối trước Tống Vĩnh Nhi: “Vĩnh Nhi ơi, bác Mạnh cầu xin cháu đấy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.