Dù sao Khúc Thi Văn cũng là phụ nữ, căn phòng này lại là phòng ngủ, cô Tống cũng ở trong đó, vì thế chị ta đến gõ cửa là hợp lý nhất.
Chỉ là, sau khi chị ta gõ cửa, tiếng gào thét bên trong liền ngưng bặt.
Chị ta ghé tai vào nghe, nhưng không nghe thấy gì cả.
Trần An vẫy vẫy tay với chị ta, chị ta liền ngoan ngoãn quay lại.
Trong phòng…
Tống Vĩnh Nhi nghe thấy tiếng gõ cửa, liền bò dậy.
Lúc này cô mới nhớ ra, trong căn nhà này không chỉ có cô và Lăng Ngạo, mà còn có người khác nữa.
Lăng Ngạo gào thét ầm ĩ thế này, anh không sợ mất mặt, nhưng cô sợ nha.
Dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lăng Ngạo, cô dè dặt bò về phía anh, vừa lại gần, cả người liền bị anh ôm chặt vào lòng.
Anh tức giận cắn nhẹ lên đầu mũi cô, cô tránh đi, ghé sát lại gần tay anh thì thầm: “Tắm chung trong một cái bồn tắm, ngủ chung trong một cái chăn, là chuyện trước khi lên 5 tuổi!”
Lúc này, sắc mặt Lăng Ngạo mới đỡ hơn một chút.
Anh thu lại gai nhọn khắp người, rất dịu dàng úp khuôn mặt anh tuấn vào hõm vai cô, nhỏ giọng đáp: “Ừ, sau này, em chỉ được tắm chung trong một cái bồn tắm, ngủ chung trong một cái chăn với tôi thôi! Người khác, ai cũng không được!”
Tống Vĩnh Nhi không biết nên giận hay nên cười, liếc nhìn anh một cái.
Giơ tay vuốt vuốt chiếc cằm trơn bóng như ngọc của anh, cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh, cực kì trông đợi: “Ông chú, chân của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1771928/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.