Khị bọn họ rời khỏi bãi đỗ xe của khách sạn, Tống Vĩnh Nhi mới phát hiện thì ra chuyến đi này của Lăng Ngạo, gồm có bốn chiếc xe, một chiếc đi trước dẫn đường, hai chiếc còn lại theo sau, bọn họ không nhanh không chậm mà xếp ở giữa.
Trước sau đều được bảo vệ thế này, cảm giác rất khó hiểu.
Cô nhướng mày lên, có ý muốn hỏi: “Cái kính này chắc là cũng chống đạn chứ?”
Bỗng nhiên nhớ ra, lần này bản thân phải đi trên con đường lạnh lùng.
Lạnh lùng, chính là không nói chuyện, không biểu cảm, ít hành động, đến một ánh mắt cũng không được cho anh ta nhìn thấu.
Cô ghé mắt nhìn những ánh đèn trơ trụi ngoài cửa sổ, mới phát hiện ra nó không khác mấy so với khung cảnh cô nhìn thấy khi trốn thoát ngày hôm trước. Dường như trên vùng đất của cùng một quốc gia và cùng một dân tộc, hình dáng một thành phố cũng gần giống nhau.
Bàn tay nhỏ bé để bên cạnh người đột nhiên bị ai đó đưa lên.
Cô quay đầu lại và thấy Lăng Ngạo đáng thương nhìn cô: “Em không còn cần tôi nữa rồi?”
Tống Vĩnh Nhi: “…”
Ông trời à, có ai nói cho tôi biết, tình hình này là thế nào không…
Biết là anh không làm gì có lỗi, nhìn dáng vẻ của anh ta, anh ta tỏ ra yếu đuối và trái tim cô dịu lại.
Không được, nhất quyết không được.
Cô dùng lực rút tay lại, không nói gì và tiếp tục quay ra nhìn cửa sổ.
Một lúc sau, bàn tay nhỏ bé lại bị lấy đi, lần này nó bị nắm chắc trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1771916/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.