“Anh còn muốn tôi bồi thường sao?” Tống Vĩnh Nhi như tức đến mức nở nụ cười: “Bình thường giữa vợ chồng có hiểu lầm gì, giải thích với một bên kia không phải là việc nên cố gắng hay sao?” Lăng Ngạo hơi giật mình, ánh mắt trở nên dịu dàng, hình như là từ nào đó đã khiến anh hài lòng. Vốn dĩ gian phòng khách tràn đầy căng thẳng thì giờ đây bầu không khí cũng dịu lại rất nhiều, như thể thế giới đều yên ổn dưới đôi mắt dịu dàng đó. Hướng tới bên Trần Tín búng tay một cái, đôi mắt như hồ sâu đó của anh nhìn chằm chằm cô, khóe miệng chứa đựng một nụ cười sung sướng. Trần Tín lập tức hiểu ý đi ra khỏi cửa. Còn Trần An cầm bàn tay nhỏ của Điền Thi Thi đứng ở một bên, yên tĩnh như là không tồn tại. “Khốn nạn! Anh cười cái gì!” Tống Vĩnh Nhi bị anh nhìn chằm chằm đến nổi da gà, khoanh tay trước ngực theo bản năng, đề phòng nhìn anh! Mà người đàn ông nào đó thấy dáng vẻ này của cô, ý cười càng thêm rõ nét: “Ôm ngực làm cái gì, hiện tại là ban ngày, ban ngày tôi rất bận, không có thời gian để làm gì em.” Tống Vĩnh Nhi siết chặt nắm tay, ánh mắt lại hung dữ hơn một chút, nhớ tới những việc anh nói đã làm với mình tối qua, cô liền điên cuồng muốn giết anh! Lăng Ngạo đẩy xe lăn đến gần cô: “Em không cần lo lắng cái gì, cũng không cần khẩn trương. Thật sự, nơi đó của em thật xinh đẹp, mặc dù không mặc nội y, hình dạng cũng rất xinh đẹp, tôi thật vừa lòng.” Đừng nói là Tống Vĩnh Nhi muốn phát điên lên. Ngay cả hai vợ chồng Trần An cũng muốn phát điên. Bọn họ đều phát hiện, rất nhiều lúc cậu tư cùng cô Tống cãi nhau, hai người đều tức giận, nhưng đa phần đều là do cậu tư tự tìm lấy! Cái miệng kia, hoặc là chanh chua độc mồm, hoặc là được một bước lại muốn tiến thêm một bước, thật là một tai họa! Vốn tưởng rằng Tống Vĩnh Nhi thét chói tai muốn giết Lăng Ngạo, sau đó bọn họ sẽ đi lên liều mạng kéo họ ra ra, nhưng mà hiện tại Tống Vĩnh Nhi lại vẫn đứng im một chỗ không nhúc nhích, yên tĩnh đến nỗi không thể tưởng tượng được. Cô thu lại lửa giận trong mắt, bỗng nhiên không nói. Lăng Ngạo cũng có chút ngoài ý muốn, hơi hơi nhíu mi, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô. “Cậu tư, cậu với cô Tống vẫn chưa dùng bữa sáng, đi lên ăn tiệc buffet, hay là kêu một phần đến bên trong phòng khách ăn?” Trần An sợ lại xảy ra tình huống gì, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác. Điền Thi Thi cũng nói: “Cô Tống, mặc kệ cậu tư nói cái gì, chỉ có khi ăn uống no đủ, mới có sức lực phản kháng, có phải hay không?” Trần An đột nhiên đau đầu nhìn bà xã. Bà xã lại là trừng anh một cái, không thèm để ý. Ở trong mắt của Trần An, vợ xúi giục cô Tống chống lại cậu tư là có ý bất chấp tất cả. Mà ở trong mắt Điền Thi Thi, dù sao đã như vậy, lấy lòng Tống Vĩnh Nhi so với lấy lòng Lăng Ngạo càng quan trọng. Huống chi đến bây giờ, người duy nhất có thể làm Lăng Ngạo không ngừng phá bỏ ngoại lệ, không phải chỉ có Tống Vĩnh Nhi sao? Tống Vĩnh Nhi lại giống như là đã trút hết giận, chậm rãi rũ xuống đầu. Trong mắt cô ngấn lệ, cầm lấy túi của chính mình, trong túi đã không còn di động và giấy chứng minh. Cô vẫn nắm chặt như cũ, có chút bất lực nói: “Bốn người các ngươi, tuổi của mỗi người lớn hơn so với tôi. Tôi một người, cũng chỉ có duy nhất mình tôi. Tôi chống cự như thế nào, tại đây cũng như lấy trứng đập đá, không biết tự lượng sức. Tôi không tranh, cũng không đấu, các người muốn như thế nào đều có được, tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ.” Cái mũi nhỏ bị dụi đỏ lên, hốc mắt cũng đỏ theo. Cô gái nhỏ vừa rồi kiêu ngạo ương ngạnh, giương nanh múa vuốt, bỗng nhiên giống một cô gái đáng thương bị người ta vứt bỏ, nhẹ nhàng mà nói chuyện, sự đối lập giữa một động một tĩnh này có lẽ đã trải qua sự dày vò tâm lý vừa phức tạp vừa lâu dài. Điền Thi Thi nhịn không được lên tiếng: “Cô Tống, cô có khỏe không? Tôi đi mua chút thuốc trị cảm, cô có loại thuốc nào quen dùng không?” Vừa bước lên phòng ngủ, nước mắt của Tống Vĩnh Nhi lập tức rơi xuống: “Không biết, đừng nói chuyện với tôi, cái gì cũng đừng hỏi tôi, tôi bây giờ cái gì cũng không biết.” Trần An nhìn cô, còn tưởng là cô cảm rất nghiêm trọng, cũng nhịn không được nói: “Cô Tống, tôi nhớ lần trước lúc cậu tư ở Nhà họ Tống, cô đưa cho cậu tư một hộp thuốc trị cảm màu lam, cô nghĩ lại xem tên thuốc là gì vậy?” Mỗi người không có thể chất giống nhau, mức độ dị ứng thuốc không giống nhau, nếu có loại thuốc cố định đương nhiên là tốt nhất. Tống Vĩnh Nhi chùi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tôi nhớ mẹ tôi!” Tên thuốc? Cô thật sự không nhớ ra. Lăng Ngạo bỗng nhiên nắm chặt hai nắm đấm, đôi mắt đen lộ rõ sự quan tâm: “Nhiên!” Thuốc cô uống, Lăng Ngạo đã từng uống qua, cũng gặp qua, nếu loại thuốc kia xuất hiện lại trước mặt thì anh nhất định sẽ nhận ra! Cho nên, Trần An chỉ cần đem tất cả thuốc trị cảm nào có màu lam ở tiệm thuốc mua trở về là được! Trần An thực sự nhận ra ý Lăng Ngạo muốn biểu đạt, nhìn ánh mắt vợ mình có chút không yên tâm: “Anh đi một chút sẽ về, em ngoan một chút!” Điền Thi Thi bĩu môi, nhìn Tống Vĩnh Nhi như vậy, nhất thời không biết phải trấn an như thế nào: “Tôi giúp cô pha ly sữa bò để ấm bụng, được không?” Cô lắc đầu, vừa muốn vào phòng ngủ đóng cửa lại, phát hiện xe Lăng Ngạo đã lăn lại đây, vừa lúc kẹt ở ván cửa, làm cửa phòng ngủ đóng không được. Tống Vĩnh Nhi lập tức liền bất chấp hình tượng, ngã ở sàn nhà trước mặt Lăng Ngạo, oa oa khóc rống lên! Vừa khóc lên đã khiến trời đất hoảng sợ. Ngực Lăng Ngạo phập phồng càng nhanh, sắc mặt cũng có chút trở nên trắng hơn. Tống Vĩnh Nhi nhắm hai mắt, ai cũng không nhìn, chỉ lo khóc, giống như phát hết sự ấm ức ra ngoài. Được một lúc lâu sau, tiếng khóc của cô mới nhỏ lại, Lăng Ngạo lúc này mới lên tiếng: “Em, em muốn thế nào?” Một câu nói này mang theo bao nhiêu phần dỗ dành dịu dàng cùng với trấn an, thế nhưng lại vô tình khiến lửa giận của cô bùng lên! “Huhu tôi nhớ mẹ, nhớ nhà, nhưng mà tôi không thể trở về! Tôi muốn ngủ, muốn nghỉ ngơi, nhưng anh lại không tha cho tôi! Tôi muốn cam chịu số phận, kết hôn, nhưng anh lại ngoại tình! Tôi muốn bỏ đi, nhưng không muốn đổ oan cho anh mới xem camera để điều tra rõ, nhưng anh lại muốn tôi bồi thường cho anh! Ngay cả khi tôi say, chỉ một lần như vậy, anh còn nhân cơ hội chiếm thân thể của tôi nữa! Anh là cái thứ khốn nạn!” “Em đừng khóc!” “Người xấu! Mặc kệ tôi muốn thế nào, anh đều nhất định sẽ phá hỏng cho bằng được! Từ sau khi quen biết anh, tôi gần như mỗi ngày đều khóc! Sau khi biết anh, tôi cảm giác, tôi cảm giác biết anh mấy ngày nay, dài như một thế kỷ vậy!” “Vĩnh Nhi!” “Là anh đang ngược đãi tinh thần tôi, anh biết không? Người lạc quan như tôi, đều bị anh ép đến điên rồi, đổi thành người khác, nói không chừng đã sớm tự tử rồi! Tôi thật sự muốn điên rồi, anh làm gì một hai cứ muốn phải tra tấn tôi? Tôi có chỗ nào không xứng với anh sao? Tại sao anh lại không thể đối tốt với tôi một chút?” “Tôi, không phải như vậy, Vĩnh Nhi..” Người đàn ông trên xe lăn còn chưa dứt lời, cô gái nhỏ trên mặt đất đã bò dậy, nhào về phía anh, liều mạng đem xe lăn của anh đẩy ra! Nhưng mà, cô còn chưa kịp đẩy, hai mắt đã nhắm lại, toàn bộ cơ thể mềm nhũn ra ngã sấp trên sàn nhà! Lăng Ngạo nhanh tay giữ chặt cô, bàn tay to xoa gò má cô, lúc này mới chợt nhận ra: “Thật nóng! Em ấy phát sốt!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]