“Anh còn muốn tôi bồi thường sao?”
Tống Vĩnh Nhi như tức đến mức nở nụ cười: “Bình thường giữa vợ chồng có hiểu lầm gì, giải thích với một bên kia không phải là việc nên cố gắng hay sao?”
Lăng Ngạo hơi giật mình, ánh mắt trở nên dịu dàng, hình như là từ nào đó đã khiến anh hài lòng.
Vốn dĩ gian phòng khách tràn đầy căng thẳng thì giờ đây bầu không khí cũng dịu lại rất nhiều, như thể thế giới đều yên ổn dưới đôi mắt dịu dàng đó.
Hướng tới bên Trần Tín búng tay một cái, đôi mắt như hồ sâu đó của anh nhìn chằm chằm cô, khóe miệng chứa đựng một nụ cười sung sướng.
Trần Tín lập tức hiểu ý đi ra khỏi cửa.
Còn Trần An cầm bàn tay nhỏ của Điền Thi Thi đứng ở một bên, yên tĩnh như là không tồn tại.
“Khốn nạn! Anh cười cái gì!”
Tống Vĩnh Nhi bị anh nhìn chằm chằm đến nổi da gà, khoanh tay trước ngực theo bản năng, đề phòng nhìn anh!
Mà người đàn ông nào đó thấy dáng vẻ này của cô, ý cười càng thêm rõ nét: “Ôm ngực làm cái gì, hiện tại là ban ngày, ban ngày tôi rất bận, không có thời gian để làm gì em.”
Tống Vĩnh Nhi siết chặt nắm tay, ánh mắt lại hung dữ hơn một chút, nhớ tới những việc anh nói đã làm với mình tối qua, cô liền điên cuồng muốn giết anh!
Lăng Ngạo đẩy xe lăn đến gần cô: “Em không cần lo lắng cái gì, cũng không cần khẩn trương. Thật sự, nơi đó của em thật xinh đẹp, mặc dù không mặc nội y, hình dạng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1771913/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.