Lăng Ngạo liếc nhìn cô một cái nhưng không nói gì.
Còn cô thì múc một muỗng cháo lên rồi đưa đến bên miệng nhẹ nhàng thổi thổi, rồi nói: “Gia đình tôi tuy mới chuyển đến đây hai năm trước, nhưng mà tôi đã học phổ thông ở đây, bởi vì dù sao Thanh Thành cũng là một thị trấn nhỏ, còn thành phố M lại là một tỉnh lị, nên cậu tôi nói chất lượng dạy học ở đây tốt hơn. Lúc đó tôi sống ở trường, mỗi lần có tiết tự học buổi sáng là vừa sợ trễ học lại vừa ham ngủ, mỗi lúc không kịp ăn sáng là tôi lại nhân lúc mọi người tập thể dục rồi lặng lẽ leo tường ra ngoài đến cửa hàng này ăn đó.”
Lăng Ngạo lại đưa mắt nhìn cô một cái, nhìn cô chu cái miệng nhỏ đỏ hồng ra thổi nguội thức ăn, rồi lại đưa muỗng nuốt một muỗng cháo vào miệng, nhìn cái cổ họng đáng yêu của cô dao động, cái yết hầu của anh cũng bất giác lên lên xuống xuống một chút.
Sau đó anh dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa trường trung học ở đối diện kia, nhìn vào chiếc hàng rào cao cao mà đáy mắt anh chợt nhuốm lên một ý cười như có như không.
Trong chốc lát, hai người đều đã ăn gần xong rồi, Tống Vĩnh Nhi ôm lấy ly trà sữa hút lấy hút để một cách thoả mãn. Trần Tín đi tới dọn dẹp rồi cất chiếc bàn nhỏ lại chỗ cũ, sau đó Trần An mới lái xe tiếp tục cuộc hành trình.
“Thật ra, bản thân tôi không thấy anh đáng ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1771874/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.