Không thèm đợi Trần Tín nói xong, tiểu nha đầu liền nhanh chóng vung chân đạp Trần Tín ra khỏi cửa xe, đôi chân trắng nõn vừa rút về thì liền đóng sầm cửa lại.
Cô quay đầu lại rồi nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh, sau đó cất giọng nịnh hót: “Anh là chủ của anh ta đúng không? Tôi biết anh không phải người thiếu tiền, nhưng mà tục ngữ có một câu rất hay, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp. Tôi cho anh sáu triệu, anh bảo tài xế lái xe đi đi, đến ngoại thành thì tôi sẽ xuống xe, có sống có chết cũng tuyệt đối không liên luỵ anh!”
Đôi mắt to to như trái nho đen, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng như quả anh đào, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mịn màng như tuyết, trông đầy ắp collagen.
Lăng Ngạo đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một cái, rồi lại đưa ánh mắt chỉ thị cho Trần Tín, người vừa bị đá văng rồi lại mở cửa xe ra.
Trần Tín vốn định nói gì đó nhưng liền hiểu ý và im bặt, sau đó ngoan ngoãn trở về vị trí ghế lái phụ của mình.
Trần An cũng hiểu ý và lái xe trở về con đường chính.
Lăng Ngạo cũng không biết lấy đâu ra một tấm khăn tắm đưa cho cô.
Cô cảm ơn rồi nhận lấy, sau đó dùng nó để lau người một cách không hề khách sáo. Lăng Ngạo cũng không để ý cô nữa, anh cầm lấy bút máy rồi nhanh lẹ viết lên một chữ, sau đó đưa lên đằng trước: “Chậm.”
Tốc độ chiếc xe liền chậm lại, bầu không khí trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1771868/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.