Chương trước
Chương sau
"Tại sao?"

"Cậu không cần phải biết nguyên nhân, cẩn thận suy nghĩ lời của tôi nói, đối với cậu mà nói điều kiện này như quà tặng trên trời rớt xuống, chỉ cần cậu mở miệng, tôi liền có thể hoàn thành tâm nguyện của cậu, tôi nghe nói sự nghiệp cậu mưu tính không nhỏ, nếu như bây giờ có thể lấy được một nửa ích lợi nhà Hách Hạ từ trên tay tôi, danh tiếng nhà họ Thiệu như mặt trời buổi trưa chỉ là sớm muộn rồi."

"Con cũng không muốn ly hôn." Thiệu Sỹ Trần không chút nghĩ ngợi liền bác bỏ yêu cầu của ông.

Ông chủ Hách Hạ nheo mắt lại, nhìn anh chằm chằm, giọng điệu cực kỳ khó chịu, "Cũng không bảo cậu phải cho tôi đáp án ngay bây giờ, là để cho cậu hiểu rõ được mất từ lợi ichs này, trở lại nói cho tôi biết."

"Cha, những chuyện này không cần suy nghĩ mấy ngày, hiện tại con có thể trực tiếp cho cha đáp án, con không muốn mất đi Tiểu Tĩnh, chỉ nhằm chiếm được những thứ đó."

"Ai là cha cậu? Không nên gọi thân thiết như vậy!" Mặt ông chủ nhà Hách Hạ kích động, rất ghét anh gọi như vậy, vô cùng chán ghét, đáy mắt lóe lên lửa giận."Không lẽ cậu tham lam muốn mơ tưởng cả hai sao?"

"Không, cha hiểu lầm, con không muốn những lợi ích nhà Hách Hạ cung cấp, chỉ cần Tiểu Tĩnh."

Ông chủ nhà Hách Hạ nhẹ chậc một tiếng, trong mắt lóe lên khinh bỉ."Cậu ở đây vờ tha để bắt thật? Cho là nói như vậy là có thể làm tôi tin tưởng cậu? Cậu cho rằng chỉ cần nắm chặt con gái của tôi, một ngày nào đó sản nghiệp nhà Hách Hạ cũng sẽ rơi vào trên tay cậu?"

Thiệu Sỹ Trần không nhịn được khẽ mỉm cười, đột nhiên cảm thấy chủ nhà Hách Hạ trước mắt hình như không lãnh khốc trầm mặc giống như mọi người bên ngoài bình luận lắm, mặc dù khó khăn chung đụng và cá tính xảo trá còn hơi giống, nhưng chỉ chuyện không che giấu tâm tình thái độ của mình, đã đáng giá để người ta coi trọng."Cha, coi như Tiểu Tĩnh không chiếm được sản nghiệp nhà Hách Hạ, tình cảm của con với cô ấy cũng sẽ không thay đổi."

"Tình cảm của cậu với con gái tôi?" Chủ nhà Hách Hạ đứng lên, từ rên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm Thiệu Sỹ Trần."Cậu có một người phụ nữ làm người tình, cô thư ký kia! Cậu không coi trọng hôn nhân, người trong gia đình của cậu bình thường hay sao? Cậu cho rằng tôi không biết những điều này? Thiệu thị không có một người hiểu yêu, có yêu, vì tư lợi hung ác còn không có lương tâm, cậu bảo tôi tin cậu có tình cảm với con gái tôi cái gì chứ?"

"Chaa, conta không phủ nhận ý nghĩ của bọn họ là không đúng, cũng không phủ nhận trước kia con có loại suy nghĩ này, nhưng mà bây giờ. . . . . ." Anh nghiêm túc ngắm nhìn ông."Tiểu Tĩnh thay đổi con, bây giờ đối với con mà nói, quan trọng nhất là gia đình. . . . . ."

"Sỹ Trần? Làm sao anh ở chỗ này?" Giọng nói quen thuộc mang theo kinh ngạc từ phía sau lưng anh truyền đến.

Thiệu Sỹ Trần quay đầu, nhìn thấy vợ mình."Tiểu Tĩnh?"

Mặt Hách Hạ Tĩnh mờ mịt nhìn chồng, lại thấy cha vẻ mặt khó chịu đứng cạnh anh, vội vàng chạy lên trước.

Đi tới bên cạnh chồng, kẹp ở giữa cha và chồng, ánh mắt cô lộ vẻ bất mãn."Cha, con đã nói sẽ không ly hôn, kết quả cha lại tìm tới chồng con?"

Từ chỗ chị gái sau khi biết cha đang có kế hoạch phá hỏng hôn nhân củabốn cô con gái, cô chạy không ngừng đi tìm chị gái, muốn hiểu cặn kẽ tất cả tình huống, đồng thời cũng gọi điện thoại, nói chuyện với cha một chút, ai biết ông ấy hoàn toàn là đứa bé tuỳ hứng, so với cô còn tùy hứng hơn, không có chút nào muốn nghe cô nói, lập tức cúp điện thoại.

Cô cảm thấy rất lo lắng, cô dứt khoát kiên quyết trở lại trên núi, tính toán gặp mặt cha nói chuyện một chút, để cho ông hiểu rõ cô kiên định quyết tâm, đồng thời cũng muốn tố cáo với mẹ.

Nhưng cô còn chưa vào nhà, ngược lại thấy chồng cô và cha đang nói chuyện với nhau, hơn nữa nét mặt cha thoạt nhìn rất khó chịu !

Ông chủ Hách Hạ thấy con gái, đầu tiên là vui sướng, nhưng bởi vì thấy con gái chỉ bảo veeh chồng của mình, đề phòng người cha này giống như đề phòng cướp, tâm tình lập tức trở nên rất tệ, ông hung hăng nhìn chằm chằm Thiệu Sỹ Trần, lần này không chỉ xem anh là kẻ địch, thậm chí sát khí còn không ngừng tăng lên.

Không nhìn lửa giận của cha, Hách Hạ Tĩnh lại quay đầu, "Sỹ Trần, anh cũng vậy, không phải bảo anh không được phép mở cửa? Làm sao anh vẫn mở cửa ra? Còn nữa, coi như mở cửa, tại sao có thể cứ đi cùng người không quen biết như vậy?" Cô bất mãn trách cứ chồng mình, đôi mắt lóe lên tức giận.

Khó trách lúc cô vừa mới tới đúng lúc nhìn thấy thư ký của cha ngồi trong xe chuẩn bị xuống núi, lúc ấy cô còn không hết tò mò, làm sao anh ta lại lên núi?

Dù sao bình thường không phải quan trọng, chắc là mọi người sẽ không đi lên quấy rầy mấy ông lão bọn họ. . . . . . Thì ra là . . . . . .

"Tiểu Tĩnh, em chưa giải thích với anh chuyện gì xảy ra đã chạy đi, em cảm thấy anh sẽ không lo lắng sao?" Thấy vợ lo lắng cho mình, làm cho nhu tình trong mắt anh càng thêm rõ ràng.

"Coi như lo lắng, cũng không thể chờ em về nhà hỏi lại em sao!"

"Anh sợ em xảy ra chuyện nguy hiểm! Nếu thật sự xảy ra ra chuyện gì, vậy thì không còn kịp rồi." Anh vươn tay, sờ sờ đầu của cô.

"Nhưng anh không biết tới nơi này có nao nhiêu nguy hiểm sao? Cha vẫn muốn để cho chúng ta cũng ly hôn đó!" Nói xong không để ý tới cha đang tức giận, nhưng cô vẫn nhịn không được vụng trộm nhìn cha một cái.

Dĩ nhiên, ông chủ Hách Hạ cũng rất nể tình, dùng sức hừ một tiếng với cô, biểu đạt mình bị cô làm cho đau lòng và bị thương.

"Nếu hi vọng chúng ta ly hôn, tại sao phải cho chúng ta kết hôn? Dù là mẹ yêu cầu, hôn sự cũng là mẹ quyết định, nhưng cha mới là chủ nhà, không phải sao? Làm sao sẽ. . . . . ."

"Đó là bởi vì cha rất nghe lời mẹ, coi như cảm thấy bất mãn với chuyện chúng ta kết hôn, vẫn không muốn tranh cãi với mẹ, cho nên mới lén lén lút lút tính toán nha!" Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Hách Hạ Tĩnh nhìn cha, "Cha, cha lén lút cho người theo dõi bốn chị em chúng con, có đúng hay không? Con đã biết, cha phát hiện chuyện người phụ nữ của Sỹ Trần trước kia, cũng biết người phụ nữ kia tới tìm con nói chuyện."

"Đúng! Con gái, nghe lời cha nói, tên tiểu tử kia không được, trước kia cậu ta có người tình, người phụ nữ kia còn muốn cùng cậu ta duy trì quan hệ bí mật, chúng ta không cần cậu ta nữa, chaa sẽ giúp con tìm người đàn ông tốt hơn."

"Cha, cha biết rõ đó là chuyện trước kia."

"Dù là chuyện trước kia, cũng có thể lấy ra tính sổ, tại sao chồng của con gái cha có thể người có tình? Hơn nữa cha nghe nói cậu ta vốn định cưới người phụ nữ kia." Ông chủ Hách Hạ vội vàng đâm thọc.

"Cha, đó là chuyện quá khứ. Hơn nữa có ai nào không có quá khứ? Anh ấy ba mươi hơn rồi, nếu chưa từng có tình yêu, đó mới đáng sợ." Sáu khi muốn quên chuyện này, cô phát hiện mình ngược lại không có để ý như vậy nữa rồi.

"Trước khi cha gặp mẹ con cũng chưa từng yêu ai, khi đó cha cũng hơn ba mươi tuổi?" Ông chủ Hách Hạ thẳng thắn hùng hồn nói, hơn nữa giọng điệu nghe rất là hài lòng.

Hách Hạ Tĩnh có chút lúng túng, lại thấy Thiệu Sỹ Trần lộ vẻ mặt áy náy không được tự nhiên.

"Cha, cha không thể mang chuyện ngày xưa so với bây giờ, trước kia luôn là tương đối. . . . . ."

"Chính là chồng con gái cha thì không được!"Ông chủ Hách Hạ bất kể con gái nói gì, dù thế nào đi nữa ông chính là bất mãn, vô luận như thế nào cũng muốn dùng tất cả biện pháp đoạt lại con gái.

"Cha!" Hách Hạ Tĩnh cắn môi, vẻ mặt túng quẫn.

Cô biết cha rất thương con gái mình, nhưng là tham muốn giữ lấy đã cường đại đến tình trạng này, mấy người con gái bộn cô cũng thật rất đáng thương! Từ nhỏ đến lớn do người cha qua yêu thương con gái này, mới có thể làm hại chuyện tình yêu của các cô vẫn rất khó khăn.

"Tốt lắm, mặc kệ nói thế nào, đều không cho phép con và tên tiểu tử này ở chung một chỗ, nếu như cậu ta không ly hôn, chúng ta liền dùng sức mạnh, xem ai lợi hại hơn!" Ông chủ Hách Hạ không khách khí đề nghị, tuyệt không quan tâm hình tượng của mình sẽ bị tổn thương hay không.

"Cha!" Hách Hạ Tĩnh nhìn cha, lần đầu tiên phát hiện đối với mọi chuyện của con gái cha mình nhìn mọi chuyện còn ngây thơ nghiêm trọng hơn.

Mặc dù vẻ mặt Thiệu Sỹ Trần lạnh nhạt, nhưng mà trong lòng thật sự kinh ngạc không nhỏ.

Suy nghĩ một chút người đàn ông trước mắt này ở thương trường hô mưa gọi gió, thế nhưng cũng có một mặt làm người ta nhìn dở khóc dở cười như thế, hiện tại anh thật sự tò mò, rốt cuộc trong gia tộc này có bao nhiêu bí mật không muốn người ta biết? Còn nữa, anh có chút hâm mộ lại vui mừng mình cũng trở thành một thành viên trong gia tộc, loại không khí náo nhiệt thú vị này, cho tới nay đều là phương thức sống anh không ngừng hướng tới.

"Nói tóm lại, cha không cho phép con và cậu ta ở chung một chỗ, con là bảo bối của cha. . . . . ."

"Ai không cho người nào ở một chỗ?" Một giọng nói êm ái từ bên cạnh ba ngườitruyền đến.

Nhất thời, trong mắt lóe Hách Hạ Tĩnh sang lên, vẻ mặt Thiệu Sỹ Trần vẫn rất nghi hoặc.

Nét mặt ông chủ Hách Hạ kỳ quái nhất, đằng đằng sát khíđột nhiên biến mất tích, thay vào đó lại có chút vô tội, có chút sợ cũng có chút khẩn trương.

Thiệu Sỹ TRần nhìn người phụ nữ đi tới, khuôn mặt của bà rất quen thuộc, đó là Hách Hạ phu nhân, vợ chủ nhà, anh chỉ gặp bà một lần trong hôn lễ, nhưng lúc đó ấn tượng của anh với bà chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, chỉ có thể bám vào chồng bên cạnh, không nói bất kỳ tiếng nào.

"Ông xã, anh muốn cho ai ly hôn với ai? Không cho phép ai ở chung một chỗ?" Hách Hạ phu nhân ôn nhu cười chúm chím nhìn chồng mình, một đôi mắt hết sức trong trẻo, làm cho người ta nhìn cũng biết cô đúng là một người phụ nữ dịu dàng.

"Bà xã. . . . . ." Nét mặt ông chủ Hách Hạ thật làm cho người khác không thể tưởng tượng nổi, kinh hoảng lắc đầu mãnh liệt với vợ mình."Không có. . . . . . Không có, tôi cũng không có nói cái gì."

Hách Hạ phu nhân nhìn con gái nhìn thấy mình như nhìn thấy cứu tinh, phát hiện con rể nghi ngờ ngắm nhìn mình, nhìn lại vẻ mặt bi thảm đáng thương của chồng mình một chút, không khỏi cười khẽ một tiếng, êm ái nói: "Thật sao? Chưa? Nếu như không có là tốt nhất, anh phải biết, em đã rất mệt mỏi, con gái chúng ta cũng rất mệt mỏi, thật vất vả mới tìm được mấy người đàn ông hài lòng tới giúp một tay, nếu như anh còn muốn phá hư kế hoạch của em, em sẽ rất tức giận đó!"

Thiệu Sỹ Trần nhìn cha vợ, cảm giác thân thể ông không kềm chế được run rẩy.

Ông chủ Hách Hạ dùng sức nuốt nước miếng, gật đầu một cái."Anh biết rõ, anh biết rõ bà xã rất khổ cực, cũng biết con gái vì công việc nhà Hách Hạ rất vất vả, anh. . . . . . Anh làm sao có thể phá hư kế hoạch của em chứ? Chỉ là con gái của chúng ta lại còn không có tiếp nhận chuyện của công ty, anh muốn cũng không thể. . . . . . Ách. . . . . . Thôi. . . . . ."

Ánh mắt nhu tình của vợ có chút trở nên sắc bén cùng đáng sợ, ông âm thầm cắn răng nghiến lợi, mặc dù rất không cam tâm, nhưng mà tuyệt đối không dám biểu hiện ra, chỉ có thể bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, vẻ mặt cứng ngắc.

"Tốt lắm, nếu biết cũng đừng đợi ở chỗ này nữa, anh cũng bận một ngày, nhìn xem, mặt cũng dơ bẩn, nhanh đi tắm một cái, chúng ta muốn ăn cơm." Hách Hạ phu nhân mỉm cười với chồng mình.

Ông chủ Hách Hạ lòng không phục hung ác trợn mắt nhìn Thiệu Sỹ Trần một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể ngậm oán hận đi trở về nhà lớn.

Thấy cha rời đi, Hách Hạ Tĩnh không nhịn được thở phào nhẹ nhõm."Mẹ, cám ơn, thật tốt quá mẹ đã đến rồi, nếu không cha nhất định bắt con."

"Cha con là quá yêu các con mới có thể không bỏ được các con gả ra ngoài, con cũng biết, ban đầu lúc đề nghị kết hôn, cha con rất phản đối."

Người ta nói con gái là người tình kiếp trước của cha, cho nên được cha yêu chiều, những lời này sử dụng ở trên người ông chủ Hách Hạ, lại không quá thích hợp rồi.

"Mẹ." Thiệu Sỹ Trần nhẹ giọng gọi.

"Sỹ Trần. . . . . . Ai nha! Thật là một cậu bé đẹp trai, ngày đó con và Tĩnh nhi kết hôn thật sự không có cơ hội nói chuyện với con, đã trở lại, coi như là làm khách, cùng ăn bữa cơm đi!" Hách Hạ phu nhân mỉm cười với anh.

bạn đang đọc truyện trên di@$&dan**quydon.com

Không biết có phải là ảo giác hay không, Thiệu Sỹ Trần phát hiện đằng sau vẻ mặt hiền lành của mẹ vợ, hình như tản ra hơi thở quỷ dị lại làm có kế hoạch tà ác làm người ta chấn động.

Bàn tay nhỏ bé ấm áp nắm chặt tay anh, anh cúi đầu, mỉm cười với vợ mình.

"Mẹ là người rất tốt." Hình như cô hiểu rõ anh đang nghĩ cái gì, nghiêm túc nói.

Nụ cười trong sang của vợ lọt vào mawsts anh, trong tim anh cảm thấy ấm áp, "Anhbiết rõ."

Hình như trong gia tộc này ai cũng là người rất tốt! Mặc dù anh biết rõ thân là gia tộc Hách Hạ lớn nhất có thể đứng vững vàng không dao động tuyệt đối không hợp với hai chữ "Người tốt" này, nhưng chỉ cần là vợ anh nói, anh tuyệt đối sẽ không chất vấn, coi như cô nói trăng sáng là phương, anh cũng sẽ không lên tiếng phản đối.

"Tốt lắm, có phải người tốt hay không, chúng ta có thời gian cả một ngàyđể xác nhận, hiện tại vào nhà đi!" Hách Hạ phu nhân cười mị mà nói, dẫn đầu đi trước.

Đột nhiên, cô nghĩ đến cái gì, lại dừng bước lại, xoay người lại.

"Sỹ Trần. . . . . . Đã có thời gian lưu lại ăn cơm, có chút chuyện quan trọng, chúng ta hôm nào không bằng hôm nay, hôm nay vài vấn đề nho nhỏ nói rõ ràng đi!"

Hách Hạ phu nhân đang mỉm cười, cười như gió mùa xuân.

Nhưng mà, Thiệu Sỹ Trần không khỏi rùng mình một cái.

Vấn đề nho nhỏ? Anh khó hiểu nhíu mày.

Thành thật mà nói, đối với nhà Hách Hạ kỳ diệu, cho đến bây giờ anh cungx không có thăm dò rõ ràng.Truyện chỉ được đăng trên dien%#@[email protected]

Nhưng có một đáp án nho nhỏ, khi vừa rồi, qua cuộc trò chuyện của ông chủ Hách Hạ và phu nhân, anh đã rõ ràng rồi.

Gia tộc này, hình như không phải do người đàn ông làm chủ nhà.

Mặc dù trên danh nghĩa ông chủ Hách Hạ là nhân vật phong vân mọi người đều biết, nhưng mà người chủ ở sau màn. . . . . . Nếu lòng dạ biết rõ, cũng đừng đặc biệt đâm thủng.

Một gia tộc, mặc kệ là đàn ông làm chủ nhà, hay phụ nữ làm chủ nhà, chỉ cần có năng lực chống một mảnh bầu trời cho gia tộc, chỉ cần có năng lực khiến gia tộc lớn mạnh, là nam hay nữ có quan hệ như thế nào?

Hách Hạ Tĩnh cười mờ ám nhìn Thiệu Sỹ Trần, hai người bốn mắt chạm vào nhau, ngực anh không khỏi ấm áp, sau đó không nhịn được kéo kéo cánh môi.

Nụ cười khẽhiện ra trên mặt anh, anh vươn tay, nhẹ nhàng khoác vai của cô, nhìn về phía mẹ vợ.

"Mẹ, mẹ có chuyện gì cần nói với con, xin không cần khách khí,con nhất định sẽ hết long giúp đỡ." Đối với anh mà nói, gia tộc này không chỉ là gia tộc của vợ anh, bắt đầu từ bây giờ cũng là gia tộc của anh. Vô luận sau đó phải đối mặt với điều gì, duy nhất một điều anh biết là ——

Gia tộc này cũng giống như vợ anh, cho anh ấm áp, cho anh tình yêu, như anh yêu vợ của mình, yêu cô vợ đáng yêu cũng làm cho người ta phiền lòng kia!

Hồi kết

"Chưa từng nghe người ta nói con gái là người tình kiếp trước của mình sao?" Người đàn ông khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, lớn tiếng nói.

Dáng vẻ này hoàn toàn không có hình tượng, người quanh mình nhìn thấy nhưng không thể trách, trừ một người đàn ông.

Thiệu Sỹ Trần cầm một lon bia, ngây ngốc nhìn người đàn ông loạn không có hình tượng vừa khóc vừa la lại nấc rượu.

"Đều là các người, bọn các người đáng chết, cưới đi toàn bộ người tình của tôi nha." Ông chủ Hách Hạ mặc áo lót màu trắng và quần cụt, chân mang dép, hung hăng trợn mắt nhìn Thiệu Sỹ Trần ngồi ở đối diện, dường như cảm thấy oán trách còn chưa đủ, cầm đũa lên, mãnh liệt gõ vào đầu của anh.

"Tôi cho cậu biết, tôi còn không có thừa nhận cậu, cũng không có đồng ý chuyện cậu cưới Tiểu Tĩnh, tốt nhất cậu nên lo lắng một chút cho tôi, nếu không tôi sẽ tìm rất nhiều cơ hội làm cho con gái của tôi bỏ cậu, cậu nghe chưa? Có nghe hay không?"

Thiệu Sỹ Trần bất đắc dĩ cười cười, trừ ngoài miệng nói đúng, bắt đầu có chút muốn rời đi.

Tại sao? Tại sao hỏi anh?

Anh ho một tiếng, chậm rãi uống bia trên tay, trừ buồn bực không lên tiếng,cái gì anh cũng không thể làm. . . . . . Mặc dù lúc người đàn ông này chửi anh nước miếng bay đầy trời, còn bay vào mặt anh, anh vẫn ngoan ngoãn như cũ mặc cho ông mắng, mặc cho ông oán trách, mặc cho ông tiếp tục phun.

"Cha, cha lại say? Đừng uống nữa! Uống rượu không tốt cho than thể." Hách Hạ Tĩnh vốn đang nũng nịu với mẹ thấy chồng lại bị cha quấn lấy, rất tốt bụngvội vàng tới giải vây giúp anh.

"cha nào có uống rượu say? Cha xem, cha nào có uống rượu say? !" Ông chủ Hách Hạ rống to với con gái, "Dù cha uống say, cũng có quan hệ gì? Chính cha mượn rượu giải sầu, không được sao? Người tình của cha cũng rời cha đi, cha không được khóc, oán hận một chút sao? Không thể xử lý tình địch một chút sao? Con có chồng cũng không cần cha, cha thật đáng thương, tại lúc nhỏ yêu con, thương con, cưng chiều con... cho nên con có niềm vui mới cũng không cần cha yêu!"

Đôi mắt ông lại ửng hồng, cảm xúc lại lâm vào cơn sóng nhỏ, tiện tay cầm lon bia thứ hai.

"Cha! Chú, mọi người mau tới, cha muốn say khướt rồi." Thấy cha như vậy, Hách Hạ Tĩnh lớn tiếng cầu cứu mấy ông chú ở phòng ngoài, lại vội vàng đoạt lấy bia trên tay cha.

Trong khoảng thời gian ngắn, mấy người lớn tuổi, ăn mặc thoải máigiống ông chủ Hách Hạ nhân vội vội vàng vàng vọt vào trong nhà.

"Đi thôi! A Sơn, chúng ta đi nghỉ ngơi, đừng say khướt ở chỗ này."

"Đúng! A Sơn, ông thật quá kém rồi, thế nhưng một chai bia là có thể say, muốn mượn rượu giải sầu cũng phải uống hai tay mới gọi mượn rượu giải sầu chứ!"

"Đúng! Hơn nữa uống một lon đã say, nếu thật sự để cho ông ấy uống lon thứ hai. . . . . ."

Mấy ông chú rất không có lương tâm cười gian, không biết đang tính cái mưu quỷ gì .

"Như thế nào? Cậu nhóc, có muốn nhìn một mặt rất đáng yêucủa ông già nhà cậu hay không? Tôi cho cậu biết, chỉ cần để cho ông ấy uống xong lon bia thứ hai, bảo đảm cậu xem giật nảy mình đó!"

Rất có tâm cơ, ở thương giới có danh tiếng, các ông chú có tiếng tăm đột nhiên nắm bả vai Thiệu Sỹ Trần, một bộ dáng các anh em tốt, giựt giây Thiệu Sỹ Trần cái gì cũng không biết.

"Chú, con đều nghe được, các chú rất đáng ghét, thế nhưng nghĩ thiết kế chồng con."

"Ai, Tiểu Tĩnh , con lại không hiểu, muốn gia nhập gia tộc Hách Hạ, hoạt động này nhất định phải kinh nghiệm một lần mới có thể thật sự trở thành thành viên nhà Hách Hạ." Một ông chú nói như vậy, sau đó mấy ông chú khác cùng nhau hưởng ứng.

"Không được! Trong mắt các chú hình tượngcủa ông ấy đã bị hủy sạch, không cần để cho ông ấy bị nhiều đả kích hơn, con sợ ông ấy bị dọa, không cần con nữa!"

Hách Hạ Tĩnh vội vàng muốn đỡ cha say rượu đã bắt đầu nói loạn, bất đắc dĩ người cha thật sự là quá lớn lại quá nặng, cô đỡ không nổi , ngược lại bia trên tay bị cha đoạt đi."Cha, mau tỉnh lại, con dẫn cha chạy trốn, bọn họ lại muốn chơi cha rồi."

"A Sơn, đừng nghe Tiểu Tĩnh nhi nói lung tung, nhanh, uống nốt lon bia này đi, chúng ta rất nghĩa khí, cùng ông mượn rượu giải sầu. . . . . ."

"Ai, có câu nói, mượn rượu giải sầu càng sầu hơn!" Một ông chú, nhìn trăng sang bên ngoài, xúc động thì thầm.

Một giây kế tiếp, mấy ông chú khác bắt đầu gõ đầu ông chú dột nhiên xúc động, tình hình náo loạn .

Hách Hạ Tĩnh cũng không để ý nữa, không nói hai lời, vội vàng lôi kéo Thiệu Sỹ Trần xông ra ngoài.

"Tiểu Tĩnh?"

"Nhanh, thừa dịp không ai chú ý, chúng ta chạy mau." Cô gấp gáp nói.

"Thế nào? Vì sao phải trốn chạy? Cha không thể uống rượu? Uống sẽ như thế nào sao?" Anh đột nhiên có chút ngạc nhiên, bởi vì phản ứng của vợ quá lớn, có cái gì không đúng.

"Đừng hỏi, muốn biết, chờ chúng ta bình an rời đi rồi nói." Cô chạy về phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu, xem trong nhà có người đuổi tới hay không.

Thiệu Sỹ Trần mỉm cười nhìn bóng dáng vợ phía trước, cảm thấy dáng vẻ cô hốt hoảng có chút đáng yêu.

Không chỉ là cô đáng yêu, mỗi người nhà Hách Hạ đều rất đáng yêu.

Nếu như không phải là chính mình ở cùng người nhà Hách Hạ cả đêm, anh sẽ không tin, thì ra là gia tộc tiếng tăm lừng lẫy này, phương thức chung sống giữa người nhà với nhau lại thú vị ấm áp như vậy.

Buổi tối, ăn uống chung..., ở ngoài phòng, kéo tới vài cái ghế dựa, có người pha trà, có người nói chuyện phiếm, nói cái gì đều không kiêng kỵ, có thể náo loạn, có thể cười liền cười lớn tiếng, tùy ý tự tại, ưu nhàn vui vẻ. . . . . .

Đây mới là nhà, chính là nhà. . . . . . Anh hướng tới nhưng cũng không cho là nhà tồn tại.

"Này, các người chạy đi đâ?"

Quả nhiên, phía sau có người đuổi tới, là ông chú nào đó, bởi vì thành viên nhà Hách Hạ thật sự quá nhiều, cho tới bây giờ anh còn không có biện pháp nhớ toàn bộ mọi người, nhưng ngược lại người nổi danh quyền thế anh lại nhớ rất rõ ràng, bởi vì muốn không nhớ cũng không được, rất có tên tuổi.

Vào lúc này, dù nổi danh hay vô danh toàn bộ đều không có hình tượng, làm cho người ta nhìn rất vui vẻ!

"Này, muốn chạy cũng chờ một chút, xe không có chìa khóa phải chạy trốn thế nào? Đần à!" Ông chú phía sau cười nhạo nói, cầm chìa khóa xe quơ quơ ở giữa không trung.

Hách Hạ Tĩnh nghe thấy, dừng bước lại.

"Tiểu Tĩnh?"

"Không có chìa khóa xe không thể mở xe, đúng không?" Vẻ mặt cô đồng tình nhìn Thiệu Sỹ Trần.

"Tại sao anh có loại cảm giác thật không tốt?" Thiệu Sỹ Trần trầm tư, thận trọng nhìn cô, " Rốt cuộc cha uống rượu say sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Anh muốn biết?" Nghĩ đến cái gì, rốt cuộc cô vẫn không khống chế đượcbật cười.

Anh nặng nề gật đầu.

"Ừ. . . . . . Ha ha. . . . . . Ông sẽ. . . . . ."

"Cái gì?" Cô vừa cười vừa nói lời nói, anh nghe không hiểu.

"Em nói, cga em sẽ. . . . . ."

"Tiểu Tĩnh, anh thật sựnghe không hiểu em đang nói gì, đừng cười nữa. . . . . ." Bộ dáng như vậy ngược lại để cho anh càng lúc càng tò mò.

"Ai nha! Bắt đầu, mau trở lại, A Sơn bắt đầu phát tác." Đứng ở cửa nhà lớn một chú rống to với bên ngoài.

Ông chú cầm chìa khóa xe còn không chờ bọn họ kịp lấychìa khóa xe, kích độngxông về nhà lớn.

"Nhanh lên một chút, ông ấy bắt đầu cởi áo rồi."

Thiệu Sỹ Trần ngẩn người, không khỏi sinh lòng nghi ngờ, mới vừa rồi mình nghe được cái gì?

"Ông cũng chạy nhanh lên một chút, ông ấy muốn bắt đầu cởi quần ngoài rồi."

"Cái này , nhất định phải đợi tôi...tôi vừa mới mua có thể chụp hình, điện thoại di động chất lượng cao, lần này tôi nhất định muốn chụp ông ấy, để cho ông ấy kkhoong thể đổ thừa nợ cho xong."

"Nhanh, ông ấy muốn cởi. . . . . ."

"Tiểu Tĩnh. . . . . ." Sắc mặt của Thiệu Sỹ Trần lúc thì trắng, thân thể từ từ cứng ngắc, hi vọng không phải hình dạng anh nghĩ kia.

"Chẳng lẽ cha uống rượu say sẽ. . . . . ." Ách. . . . . . Anh nên nói như thế nào?

"Đúng vậy!" Hách Hạ Tĩnh nén cười, dùng sức gật đầu."Cha uống say có thói quen cởi quần áo, cho nên ông rất ít uống rượu, ít nhất mười năm nay em chỉ thấy ông uống say hai lần, một lần là cha tranh cãi với mẹ, một lần là lúc này. . . . . . Nghe nói gần đây rất hay uống..., bởi vì tức giận chúng ta kết hôn. . . . . . Sauk hi ông cởi quần áo, sẽ chạy tới chạy lui trong nhà. . . . . ."

Nếu như tin tức này lan rộng ra ngoài, nhất định sẽ gây ồn ào! Anh nghĩ thầm .

"Còn có . . . . . ."

"Tiểu Tĩnh, mau trở lại, chaa con muốn cởi món cuối cùng."

Tiếng cười trong phòngvui càng lúc càng lớn, Hách hạ Tĩnh không nhịn được lắc đầu cười lớn, cô sẽ không trở về nhìn cha mình cả người trần trụi !

Thiệu Sỹ Trần chỉ có thể im lặng ngẩng đầu lên, nhìn trăng sáng phía chân trời.

Gia đình này, không bình thường! Thật rất không bình thường! Chẳng những người đàn ông danh tiếng vang dội uống rượu say sẽ cởi quần áo, các ông chú quyền quý mười phần cũng thích chơi đùa không bình thường, tuyệt không băn khoăn tuổi mình cũng đã cao. . . . . .

Còn nữa, bọn họ không bình thường cũng bao gồm cả chuyện mang quyền lực công ty Hách Hạ giao đến tay người con rể này. . . . . .

Gia tộc này rất kỳ quái, làm cho người ta không hiểu nổi, rồi lại tràn đầy vui vẻ, làm cho người ta cảm thấy tự tại, những chuyện không bình thường, vợ cười đến giống như người điên. . . . . .

Mà anh rất yêu thích gia tộc này, thích những người nhà mới này. . . . . . Còn nữa, anh cũng rất yêu vợ anh, một người mới hai mươi mốt tuổi, cô vợ trẻtuổi rất đáng yêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.