Cửa lớn nặng nề đóng lại, thể hiện sự tức giận bùng nổthì dáng vẻ Hách Hạ Tĩnh giống như rất mệt, ngã ngồi trên ghế sofa.
Thiệu Sỹ Trần không cách nào phục hồi tinh thần từ trong cơn chấn động, cho đến khi cha mẹ không còn lời nào để nói với bọn họ, tức giận rời đi, mới đột nhiên thức tỉnh.
"Tiểu Tĩnh?"
Mới vừa rồi không phải anh nghe lầm? Công việc của Hách Hạ phải chuyển giao đến tay của anh, để cho anh xử lý, cho anh vào công ty Hách Hạ? Điều này sao có thể?
Hách Hạ Tĩnh không có sức để nói một câu, bưng cốc lên đặt lên bàn, cái ly không có người động tới, đổ nước trà vào trong miệng của mình, sau đó há miệng thở gấp.
Vẻ mặt Thiệu Sỹ Trần vẫn rất nghi hoặc, thành thật mà nói, không phải anh đần, mà là phát hiện hình như có chuyện gì bị che dấu, bị mọi người nhà Hách Hạ giấu giếm.
"Tiểu Tĩnh?" Anh đi tới bên cạnh của cô, ngồi xổm xuống, ngắm nhìn cô.
bạn đang đọc truyện trên
[email protected]Mặt Hách Hạ Tĩnh mệt mỏi miễn cưỡng liếc nhìn anh, trong mắt thoáng qua tia sáng sắc bén và bất mãn."Thiệu Sỹ Trần!"
Nghe được cô còn gọi cả họ tên của anh, nhìn vẻ mặt cô nghiêm túc, lập tức lòng anh ngưng tụ, tâm tình trở nên nặng nề.
"Anh biết không? Gả cho anh thật rất thiệt thòi." Cô nhẫn tâm oán trách.
Ánh mắt của anh cứng ngắc, có chút khổ sở lại bị thương rũ mắt xuống."Anh hiểu rõ."
"Anh biết?" Chân mày cô cau lại, một tay chống đầu.
"Ừ. . . . . ." Anh luôn cho rằng cô gả cho anh là uất ức, nếu như không phải là cha mẹ cô ép buộc cô gả cho anh, nói không chừng có người đàn ông tốt hơn có thể cho cô hạnh phúc.
Lúc này, anh không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Thật tốt cha mẹ cô vì cô lựa chọn chồng là anh, bởi vì là anh, cho nên anh mới có cơ hội gặp gỡ cô, hiểu được giữa đàn ông và phụ nữ nữ phải có tình yêu, để cho anh thể nghiệm cảm giác yêu một người, hiểu rõ thật ra giữa vợ chồng cũng có thể hạnh phúc.
"Anh biết. . . . . . Mới là chuyện lạ." Cô nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn anh chằm chằm."Mặc dù tuổi của anh lớn hơn em, suy nghĩ lại ngây thơ hơn em, em vừa mới bắt đầu cảm thấy kết hôn cũng không tệ lắm, mới đang cảm thấy chung đụng với anh là một chuyện đáng để mong chờ, lại phát hiện ra anh là người ngủ ngốc không hiểu yêu là gì, người nhà của anh, bao gồm anh, đều không bình thường, trong mắt mỗi người trừ quyền, lợi, cùng danh tiếng bên ngoài, ngoài ra đều là đồ bỏ đi."
Anh sững sờ nhìn cô, không ngờ cô nói hẳn chuyện như vậy, anh cho là cô sẽ nói anh không thích hợp làm chồng của cô, phần thua thiệt khi gả cho anh vĩnh viễn đều không thể bù lại, cô hối hận gả cho anh, yêu cầu tách ra. . . . . .
"Em thừa nhận với anh trước, hôm nay anh. . . . . . Ách. . . . . . Thư ký? Bạn gái trước? Tùy tiện, dù sao thì là vị tiểu thư kia tới tìm em, em phải thừa nhận với anh, em hung hăng đả thương tự ái của cô ta, còn uy hiếp cô ta."
[email protected]&*
[email protected]Vẻ mặt cô cao ngạo, khiêu khích nói.
Mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng mà thật ra thì cô có chút khẩn trương, sợ anh vì chuyện cô gái kia mà trách cứ cô, sợ anh vì những người phụ nữ khác ra mặt mà trách cô thôi.
Chỉ là cô chờ trong chốc lát, thế nhưng anh lại không có lên tiếng.
Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lại nghiêm nghị nói: "Còn nữa, em không nghĩ muốn xin lỗi, về hành động vô lễ đối với cha mẹ, bởi vì em cảm thấy giọng điệu của bọn gián tiếp tổn thường em và người nhà em. Mặc dù em gả cho anh, nhưng không có nghĩa là gả toàn gia tộc, nếu như bây giờ anh bất mãn, có thể mắng em, chẳng qua em sẽ không đổi ý, bởi vì phường thức cư xử của người nhà em khác với nhà anh."
Có một số việc có thể cho qua, có một số việc không thể như vậy, vô luận gia tộc củaổ có thế lực hay không, chỉ cần có người tổn thường thành viên trong giá tộc, cô nhất định phải bảo vệ, bởi vì không có những người đó, cũng không có sự tồn tại của cô.
Mà bây giờ cô cũng nhận định anh là một phần trong gia tộc của cô, cho nên tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương anh.
"Anh hiểu rõ, ý nghĩ của bọn họ. . . . . ." Anh cười khổ, dù sao từ nhỏ đến lớn lớn lên ở nơi nào, từ nhỏ cảm nhận được bị quên lãng, trừ giá trị lợi dụng, nếu không chuyện sắp bị vứt bỏ ở một bên như vậy, không phải anh chưa từng 1 lần trải qua, cũng chính là bởi vì như thế, cho nên anh mới vì lấy được coi trọng của bọn họ mà cố gắng kinh doanh Thiệu thị.
Anh vẫn nghĩ là như vậy, chỉ cần được người nhà đồng ý là có thể để cho anh thỏa mãn.
Nhưng bây giờ cảm thấy khi đó mình thật là ngu, coi như anh cố gắng như thế nào, bọn họ cũng sẽ không thật sự chấp nhận anh, sẽ không bỏ ra một chút tình yêu nào cho anh.
"Đâu chỉ mình, quả thật ích kỷ cực kỳ, chỉ biết ra lệnh yêu cầu, có rất nhiều còn muốn nhiều hơn, lòng tham vô đáy như vậy, coi như anh cố gắng cả đời, cũng không đạt tới kỳ vọng của bọn họ."
Cô chỉ mới hai mươi mốt tuổi đều hiểu, vì sao anh lại không hiểu?
"Chị nói cho tem biết, thật ra thì mẹ em muốn để cho các anh nhận công việc của nhà Hách Hạ" Đột nhiên cô nói ra những lời này.
"Hả?" Thiệu Sỹ Trần kinh ngạc nhìn chằm chằm cô.
"Cô sẽ chọn bốn người đàn ông các anh, một mặt là suy tính đến năng lực làm việc của các anh, cảm thấy các anh có tư cách tiếp nhận nhà Hách Hạ. . . . . . Dĩ nhiên, tư cách tiếp nhận thứ nhất, là dưới tình huống chúng ta yêu nhau, hoặc thứ hai, các anh nguyện ý ở rể nhà Hách Hạ, mới được chấp nhận. . . . . . Mặt khác chính là bà cảm thấy các anh nên chờ xem." Vừa nói đến chuyện này, mắt Hách Hạ Tĩnh trợn trắng, vẻ mặt cũng rất bị đả kích đối với đáp án này."Con gái của mình gả cho người đàn ông đẹp trai lại ưu tú, bà cảm thấy rất có thành tựu. . . . . ."
Những việc này, là vào mấy ngày trước lúc cô khóc lóc tâm sự chị hai nói cho cô biết.
Thành thật mà nói, cô cảm thấy bó tay, bởi vì mẹ lại dùng ý nghĩ này để chọn chồng cho bốn đứa con gái bảo bối. . . . . .
"Mẹ? Em nói là. . . . . . Là mẹ của em chọn chồng cho các em? Là bà yêu cầu các em kết hôn? Không phải là cha em?" Anh cho là người quyết định hôn sự này là cha của cô, là chủ nhà Hách Hạ hiện tại.
"Cha em?" Vẻ mặt của cô có chút quái dị, cười khổ phất tay một cái."Nếu để cho chả em xử lý hôn sự của chúng em, ông sẽ không để cho chúng em lập gia đình."
"Tại sao?" Chủ nhà Hách Hạ chẳng lẽ không hi vọng con gái của mìnhkết hôn?
"Dù sao những chuyện này có chút phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn muốn giải thích cũng nói không xong, hơn nữa bây giờ chúng ta đang nói chuyện của anh và em, không nên lôi những người khác vào." Cô nghiêm nghị nghiêm túc nhìn anh chằm chằm."Em thật sự cảm giác mình rất xui xẻo, vốn định buông tay anh."
Nghe giọng cô buồn buồn, giống như là quyết định chủ ý, trong mắt Thiệu Sỹ Trần lập tức lóe lên kinh hoảng.
Cô. . . . . . Muốn buông tay anh? Không cần anh nữa?
Anh không cách nào tưởng tượng, mất đi cô, anh còn có thể vui vẻ hay không?
Anh thừa nhận mình ích kỷ, nghĩ đến có một ngày cô sẽ rời đi, anh liền suy nghĩ muốn giam cô trong phòng, không bao giờ để cho cô có cơ hội chạy trốn khỏi anh.
Anh chưa từng để ý một người như thế, chưa từng để ý một người nhiều như vậy, nếu như cuộc sống của anh mất đi tiếng cười của cô, tiếng nói của cô, bóng dáng của cô. . . . . ...Một lần nữa anh lại không thể diễn tả cảm xúc của mình, người không hiểu tình yêu ấm áp .. . . . .
"Lúc trước em đã quyết định như vậy , bởi vì em phát hiện anh mang cho em quá nhiều phiền phức, lại rất nhiều lần , còn có rất nhiều loại thế lợi, thật ra thì em rất ghét mình làm ra hành động tổn thương bộ dáng người."
Nhưng mà vì anh, cô biết ghen là gì, trở nên để ý anh, chỉ cần vừa nghĩ tới đã từng có một người có được người đàn ông của mình, cô phát hiện tâm tình mình rất tệ, thật là xấu, thật là nhớ làm chuyện xấu, này thật không phải là rất tốt hành động cùng thay đổi.
Cô vì anh, dường như mình muốn biến thành một người phụ nữ đáng sợ ngay cả bản thân cũng không nhận ra mình.
"Nhưng em phát hiện em không bỏ được anh, nếu buông tha anhem thật sự không cam lòng, rất tức giận, thật là phiền não. . . . . . Anh thật sự rất đáng ghét, chỉ lớn hơn em mười tuổi, dĩ nhiên cũng gặp phải nhiều phiền toái như vậy, anh từng ở chung với người phụ nữ khác. . . . . . Em rất tức giận." Cô thẳng thắn nói xong không khách khí, đem đáy lòng chỗ sâu nhất hắc ám mặt không chút nào che giấu bày ra.