Anh nghe lầm rồi sao? Thiệu Sỹ Trần không thể tin nổi nhìn cô.
Hách Hạ Tĩnh cười, nhìn anh.
"Em mới vừa nói. . . . . . Lên giường?"
Cô không chút do dự gật đầu lia lịa, giống như nếu không nhanh như vậy, một giây kế tiếp sẽ không có can đảm.
"Lên giường? Anh? Và em?"
"Ừ." Làm ơn, anh đừng nghiêm túc lặp lại vấn đề như vậy!
"Chúng ta. . . . . ."
"Đúng! Lên giường, ân ái, cởi quần áo ở trên giường lăn lăn một vòng, bất kỳ anh nghĩ đến giải thích cũng chính xác." Cô không nhịn được đỏ mặt, lớn tiếng nói.
"Tại sao?" Anh nghĩ, anh bị hồ đồ rồi.
Nếu như anh cưới cô là vì ích lợi công ty, bây giờ cô muốn lấy đồ từ trên người anh. . . . . . Chính là vì. . . . . . Nam sắc?
Anh nhíu mày, khuôn mặt vặn vẹo."Tại sao muốn lên giường cùng anh?"
"Bởi vì tôi muốn lấy được đứa bé từ trên người anh." Cô gật đầu lia lịa, vẻ vẻ mặt càng trở nên kiên định nghiêm túc.
"Đứa bé?" Anh nhẹ giọng mở miệng.
"Ừ, tôi biết rõ người nhà muốn tôi kết hôn là vì cái gì, cũng biết nếu còn do dự như vậy, không quyết tâm nhất định kế tiếp tôi sẽ rất thảm, cho nên biện pháp tốt nhất chính là đạt tới mục đích của bọn họ, chỉ cần tôi hoàn thành trách nhiệm của mình, bọn họ cũng sẽ không buộc tôi làm chuyện tôi không muốn làm nữa."
Trách nhiệm?
"Không phải chuyện em muốn làm? Là cái gì?"
"Tái hôn!"
"Gì?" Anh nhíu chân mày, trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ quyệt.
"Thật, đây tuyệt đối không phải nói giỡn, người nhà hi vọng chúng ta có thể có người thừa kế, nguyên nhân để cho chúng ta kết hôn, chính là hi vọng chúng ta có thể sinh người thừa kế cho nhà Hách Hạ, anh đã lấy tôi là vì ích lợi nhà Hách Hạ cho, như vậy hiện tại tôi cũng vậy tôi muốn lợi ích, tôi muốn đứa bé, có thể là người nối nghiệp tiếp tục nhà Hách Hạ." Cô nói xong rất nhanh, sau đó có cảm giác toàn thân buông lỏng thư giãn.
Thật tốt, có thể nói thẳng thắn như vậy, mặc dù có chút lúng túng, nhưng mà dù sao cũng hơn là nhăn nhăn nhó nhó.
"Em. . . . . ." Anh đột nhiên vươn tay, vuốt ve cái trán của cô.
Cô không nhịn được kéo tay của anh ra."Tôi không phát sốt, cũng không có nổi điên, tôi là nghiêm túc."
"Loại vấn đề này thật sự không nên lấy ra." Anh không đồng ý cau mày, giọng nói có chút lạnh.
"Tại sao không được? Tôi biết rõ thân là người thừa kế mới nhà Hách Hạ nên gánh trách nhiệm, đừng nhìn hiện tại tôi tuổi còn nhỏ, thật ra thì ở gia đình giàu có, với công ty gia đình, tôi biết roc trách nhiệm phải gánh bất đắc dĩ cùng không có lựa chọn nào khác."
"Cho nên bây giờ em nguyện ý nhìn thẳng vào trách nhiệm của bản thân?"
"Đúng! Nếu như mà tôi không cùng anh sinh con, tin tưởng không bao lâu nữa, nhất định sẽ xảy ra ra chuyện để cho hôn nhân quan hệ chúng tatuyên bố kết thúc, sau đó tôi độc thân không bao lâu, sẽ bị ném cho người đàn ông khác rồi."
"Không có cha mẹ nào. . . . . ." Anh im lặng không nói. bạn đang đọc truyện tại
[email protected]^^quydon.com
Anh là muốn nói, không có cha mẹ nào sẽ không nghĩ cảm nhận đứa bé như vậy.
Nhưng là suy nghĩ một chút, trong hai người anh là người không có tư cách nhất nói loại lời nói này, bởi vì. . . . . . Quả thật anh cũng không được người nhà coi trọng, sống chung với cha mẹ anh họ chưa từng xem sự tồn tại của đứa con trai như anh là một sự kiện, chỉ vì anh ra đời, có người thừa kế, cho nên bọn họ không bao giờ quản anh làm gì nữa, để mặc cho anh được giáo dục nghiêm khắc, bọn họ chỉ quan tâm tới người mình yêu một chút tình thương cũng keo kiệt không muốn chia sẻ cho anh. . . . . .
Loại chuyện đã trải qua này, loại cảm giác này, anh là hiểu rõ nhất, đứa trẻ vì trách nhiệm vì nhiệm vụ mà được sinh ra, thật đáng buồn? Anh làm sao có thể để cho con mình cũng biến thành bất hạnh như anh?
"Tôi hiểu anh muốn nói gì? Không có cha mẹ nào gây thương tổn cho con của mình như vậy. . . . . . Đúng, anh nói không có sai, cha mẹ của tôi vì chuyện này mà có ý kiến khác nhau, hơn nữa rất phiền toái, một tán thành chúng ta vì nhà Hách Hạ mà sống, một phản đối bọn tôi vì chuyện người thừa kế mà hôn kết, nhưng mà vậy thì như thế nào? Tôi có trách nhiệm, cũng nguyện ý tiếp nhận trách nhiệm này, không có lý do gì cả đời sống trong bao bọc của cha mẹ, cũng không nguyện ý làm ra cống hiến." Cô kiên định nhìn anh, trong mắt tràn đầy quyết tâm.
"Cho nên. . . . . . Ý của em là, nếu như em có đứa bé, đứa bé sẽ giống như bọn họ?"
"Anh từ chối sao?" Anh hi vọng đứa bé của anh cũng họ Thiệu? Nếu như anh thật hi vọng như vậy, như vậy anh có thể phải thất vọng.
Chỉ là cô không hề từ bỏ, hơn nữa rất nhanh nghĩ đã ra biện pháp.
"Nếu như anh cự tuyệt, thật ra thì chúng ta cũng không phải là không thể thương lượng, hay là thế này đi! Chúng ta sinh hai, một họ Hách Hạ, một họ Thiệu, anh đạt được thú anh muốn, tôi cũng lấy được thứ tôi cần, sau hôn nhân quan hệ của chúng ta có lẽ không cần như vậy duy trì. . . . . ."
"Đây không phải là một vở kịch, nói sống thì sống." Anh ngắt lời cô, vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng.
Trong cơ thể anh giống như có một cảm xúc khác lạ xuất hiện, nó làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
"Tôi còn còn chưa nói hết, chúng ta có thể cho đến sinh ra hai đứa con trai mới thôi, tôi hiểu rõ coi như anh không để ý, nhưng là gia đình của anh cũng nhất định sẽ có ý kiến, bé trai mới có tư cách thừa kế sự nghiệp gia tộc, cho nên tôi sẽ cố gắng sinh ra hai đứa con trai, một cho anh, một là của tôi."
"Tiểu Tĩnh, anh sẽ không bởi vì bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì mà để cho quan hệ hôn nhân của chúng ta mất đi, anh cũng sẽ không ly hôn với em, cho dù em sinh hai đứa con trai cũng như vậy." Không nghĩ tới, cô lại mang chuyện này ra nói giống như là chơi một trò chơi vậy.
Rất rõ ràng, anh tức giận.
Cô rõ ràng cảm nhận được, đây là lần đầu tiên anh tức giậnvới cô.
Không nhịn được nhíu mày, cô tỏ vẻ không hiểu."Tôi. . . . . ."
"Anh thích em, mặc dù bây giờ không thể khẳng định nói với em đó là tình yêu, nhưng mà lúc này anh lại rất rõ ràng cảm giác của mình đối với em. . . . . . Chẳng lẽ em ghét bỏ anh?"
Anh biết cô quan tâm vấn đề yêu hay không yêu, @iendan&&
[email protected] nhưng rõ rành rành, hiện tại muốn lập tức phát sinh sự tình này, không phải một câu nói, một hành động là có thể lập tức xảy ra, mà là cần phải thời gian.
Với hôn nhân của hai người, anh không chỉ nghĩ đến hiện tại, mà tương lai cũng đã tính đến rồi.
Anh tin tưởng, tương lai có một ngày anh sẽ yêu cô. . . . . . Được rồi! Anh thừa nhận, coi như không có, anh cũng sẽ không bỏ cô.
Nguyên nhân?
Anh cũng không nói lên được, chính là một loại. . . . . . Cảm giác không bỏ được cô.
"Tôi? Tôi. . . . . . Tôi ghét. . . . . . ghét bỏ? A. . . . . . Hình như cũng không. . . . . . Khụ, nếu không, làm sao có thể nói chuyện sinh con với anh chứ?" Thật đáng ghét, vấn đề này để cho cô rất lúng túng, vậy mà hỏi cô không ghét bỏ. . . . . . Hơn nữa mới vừa rồi cô không phải nghe lầm? Anh nói. . . . . . Thích cô sao? Anh có chút thích cô?
Trái tim của cô lại nhảy loạn lên, hơn nữa phải thừa nhận, khi nói anh cưới cô chỉ vì lợi ích trong lòng cô rất khó chịu, nhưng mà bây giờ. . . . . . Kỳ diệu trở nên rất tốt.
"Tiểu Tĩnh." Anh nghiêm túc nhìn cô.
"Hả?" Thái độ của anh làm cô cũng nghiêm túc theo.
Anh cúi đầu, nhìn cô, đáy mắt thoáng qua vẻ áy náy."Thật xin lỗi, yêu cầu em mới vừa nói, anh không có biện pháp giúp em."
Giọng điệu của anh không mang chút nhiệt độ, nhất thời, nhệt độ giữa hai người tản ra hoàn toàn khác biệt.
"Vì. . . . . . Tại sao?" Cô thất vọng lại khiếp sợ nhìn anh. Anh. . . . . . Không muốn để cho cô sinh đứa bé của anh?
"Bởi vì anh cảm thấy em cũng không có nghiêm túc đối với chuyện này, đây không phải là trò chơi." Anh nghiêm túc nói.
"Tôi rất nghiêm túc đối với chuyện này, cũng chưa từng coi nó như trò chơi." Cô không hiểu, tại sao khi cô nói chuyện sinh con với anh thì anh lại luôn xem đó như một vở kịch một trò đùa chứ?
"Sinh con xong. . . . . . Thân là mẹ em có thể làm gì?" Giống như cha mẹ anh, có thể giao soa, cho nên bỏ lại đứa trẻ, hưởng thụ cuộc sống của mình? Bởi vì trách nhiệm nên gánh đã kết thúc?
Anh không thể nào để chuyện này xảy ra! Coi như không sẽ cùng anh ly hôn, coi như anh và cô sẽ đi cả đời, anh cũng không cần con của mình ra đời vì trách nhiệm và nghĩa vụ.
Nếu như không yêu thương đứa bé, anh tuyệt đối không muốn cho đời sau của mình chịu đựng cảm giác khổ sở anh đã từng trải qua.
"Tôi có thể làm cái gì?" Nét mặt của cô rất kỳ lạ, nhìn anh giốngnhư nhìn quái vật."Làm mẹ, đương nhiên là yêu thương con cái, hơn nữa dạy cho nó biết, để cho nó nhớ mẹ chính là người phụ nữ nó thích nhất cuộc đời này."
Anh trợn to mắt, cả người giật mình kinh ngạc.
"Đồng thời muốn cho nó biết, mẹ yêu thương nó nhiều thế nào, muốn cho nó không thể nhìn thấy tôi khổ sở, mỗi sáng sớm rời giường, chuyện thứ nhất chính là nói với tôi nó yêu tôi, trước lúc ngủ cũng phải cho tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon. . . . . . Nếu như tương lai có người dám cướp con của tôi, tôi nhất định muốn làm bà mẹ hung ác, chỉ cần con tôi dám yêu người phụ nữ khác, tôi sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ, dây dưa đến khi nó quyết định chỉ thích tôi thì mới dừng lại. . . . . ." Nét mặt của cô thật rất tà ác.
Ý tưởng của cô. . . . . . Rất đáng sợ, cũng không chính xác, giống như một. . . . . . Khống chế con cái?
Anh chợt phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt trở nên không bình thường."Như. . . . . . Nếu là con gái?"
Con gái? Cô có chút bi thảm cánh môi cứng đờ.
"Nếu như là con gái, tôi nhất định phải nói cho nó, tôi yêu nó, cho nên tôi hi vọng nó có thể vui vẻ sống cuộc sống của mình, muốn yêu đương, không sao, chỉ cần khi còn là con nít sẽ không mang thai, phải biết chơi lại biết bảo vệ mình, còn có. . . . . . Tôi sẽ nói với nó, trên thế giới này đàn ông nhiều so với phụ nữ, cho nên nó phải yêu vài lần, từ yêu đương sẽ sáng suốt hơn, chọn một người đàn ông giỏi nhất vì mình. . . . . . Hơn nữa tôi tuyệt đối sẽ không bức hôn nó." Cô làm bộ đáng thương nhìn anh.
Khóe miệng của anh không nhịn được kéo ra, giống như là buồn cười lại không dám cười.
Như thế nào. . . . . Anh có một loại cảm giác cô đang muốn ám chỉ điều gì đó? Giống nhưcô đang nói về con gái mình, nhưng thật ra là nguyện vọng của chính bản thân cô. . . . . . Rốt cuộc gia đình của cô sống như thế nào? Tại sao có thể dạy bảo ra một người phụ nữ đáng yêu lại có thú vị như vậy?
Từ lời nói vừa nãy của cô không khó để đoán được, trong gia tộc cô, có người bức hôn với thế hệ người thừa kế mới như các cô, anh đoán, người bức hôn này chính là người đang đảm nhiệm nhà Hách Hạ hiện tại, bởi vì nghe nói hắn vẫn cảm thấy bất mãn vì chuyện không có sinh được con trai.
Hơn nữa lại để cho con gái mình trở thành vợ của một người đàn ông không quen biết, chắc hẳn những người con gái này nhất định rất không được họ coi trọng và thương yêu, lại vô cùng hạn chế các cô vể vấn đề kết giao bạn bè.
Nếu cha cô không thương yêu cô, như vậy. . . . . . Những cái được gọi là tương lai của con gái, chắc hẳn chính là mẹ cô nói với cô? Bởi vì mẹ cô thương yêu con gái của mình, nhìn thấy con gái không được tự do yêu đương, cho rằng cô đau lòng, mới có thể nói cho cô biết như vậy, mà cô hi vọng tương lai con gái mình cũng có thể tự do yêu thương. . . . . .