"Thật sao? Thì ra là anh thích màu trắng!" Cô nghĩ muốn ngồi dậy.
Anh lập tức kéo cô, ngăn lại hành động của cô.
Cô lại nằm trên đùi của anh, trong mắt hiện ra tia tò mò. "Làm sao vậy?"
"Từ lúc cô đi vào đến bây giờ, đã xem đồ già dụng hai giờ rồi, nghỉ ngơi một chút đi!" Mặc dù anh cũng đang mua đồ già dụng, anh cho đó là đồ dùng thuộc về hai người bọn họ, nhưng rất rõ ràng cô không hề xem nhà của anh cũng là nhà của mình.
Nhưng mà nếu như không có xem nhà của anh là nhà của cô, cô còn thích thú muađồ gia dụng hơn anh.
"A!" Lúc này Hách Hạ Tĩnh mới phát hiện ra chân của mình cũng hơi đau. "Được rồi! Thừa dịp lúc chúng ta nghỉ ngơi, anh nên suy nghĩ một chút, những vật dụng vừa xem kia, anh vừa ý cái nài, rồi quyết định mua."
Cô thoải mái nằm ở trên đùi của anh, không hề phát hiện hành động và tư thế như vậy có gì không đúng.
Cuối cùng vẫn chỉ là cô gái nhỏ hai mươi mốt tuổi, một chút hành động nhỏ này, cô sẽ không quan tâm suy nghĩ có thể làm hoặc không thể làm, bởi vì trong cuộc sống ờ đại học, cô và các bạn bè cùng lớp vẫn chung đụng thân mật tự nhiên như vậy.
Mặc dù trong lúc đó không bao gồm người khác giới, nhưng mà đối vớicô mà nói,địa vị của Thiệu Sỹ Trần cao hơn so bạn bè khác giới, dù sao anh cũng là chồngcủa cô.
Nhìn cô một cái, Thiệu Sỹ Trần ngẩng đầu lên, vẫy tay với nhân viên phục vụ cách đó không xa.
Chờ nhân viên phục vụ đi tới, anh lấy ra tờ giấy viết địa chỉ nhà, giao cho đối phương.
"Một bộ ghế sa lon kia và một bộ ghế sa lon này đưa đến địa chỉ này."
Hách Hạ Tĩnh kinh ngạc trợn to mắt, mới vừa rồi anh cũng không nói thích bộ nào.
"Còn có một cái ghế nằm cũng thế."Anh vươn tay, chỉ về chiếc ghế gỗ cô rất thích nằm lúc trước.
"Thiệu Sỹ Trần?" Cô cau mày, nhìn về phía anh, cảm giác rất khó nắm bắt ý nghĩ của anh, cô không hiểu nổi anh
Nhân viên phục vụ cười tà mị rời đi.
"Còn có bàn ăn, bàn đọc sách. . . . . . Lầu cuối cùng ban công cũng cần bàn ghế đề nghỉ ngơi, tủ bát. . . . . ." Anh nghiêm túc suy nghĩ trong nhà còn thiếu những thứ đó.
"Tại sao anh muốn mua hai bộ ghế sa lon? Phòng khách muốn đề hai bộ sao?" Cô cắt đứt lời của anh.
"Một bộ đặt ở phòng khách, một bộ khác có lẽ đặt ở thư phòng, có lẽ có thể đặt ở phòngngủ của chúng ta." Phòng ngủ của chúng ta? Ta. . . . . . Chúng ta? Không khỏi, Hách Hạ Tĩnh cảm thấy tâm tình vô cùng vi diệu, có một loại cảm giác khó hiểu đang nhen nhóm ở ngực, làm nhịp tim cô không ổn định.
"Còn có phòng tắm. . . . . . Phòng tắm ở lầu một muốn làm lại sao?" Anh nhìn cô, vẻ mặt thành thật.
"A. . . . . . Giống như mới."
"Vậy thì không cần, bên trong phòng ngủ của chúng ta có phòng tắm?" Ánh mắt của anh nghiêm túc, không giống đang nói đùa.
Cô lại cảm thấy không được tự nhiên, bên tai thật là nóng.
"Phòng tắm ở lầu ba đổi thành đá cẩm thạch, đủ cho hai người chúng ta. . . . . . Còn có nhiều gian tắm rửa. . . . . . Nếu như có thể hạ cửa sổ xuống sát đất, khi tắm cũng có thể thưởng thức cảnh đêm." Vẻ mặt anh thong dong, giống như trong đầu đã tạo thành một bức hình xinh đẹp.
"Thiệu. . . . . . Thiệu Sỹ Trần. . . . . ." Cô có chút co quắp, bởi vì anh nói. . . . . . Hai người chúng ta. . . . . . Phòng tắm của chúng ta. . . . . . Chúng ta. . . . . . Cô và. . . . . . Anh. . . . . .
"Như vậy ga giường và khăn trải giường cũng cần đổi sao? Rèm cửa sổ nữa? Còn có những chỗ nào là em muốn thay đổi?" Anh kéo dài đặt câu hỏi.
Cô. . . . . . Cô chưa từng nghĩ tương lai sẽ có tiếp xúc nhiều vớianh. . . . . . Không có nghĩ qua bố trí nhà anh thành có sự tồn tại của cô trong nhà. . . . . . Thậm chí chưa từng nghĩ cùng anh trở thành vợ chồng thật sự, hoặc làđối đãi lâu dài, nhưng anh . . . . . Giống như không phải nghĩ như vậy. . . . . .
Nhịp tim vẫn chưa trở lại bình thường, cho tới bây giờ, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, chợt bừng tỉnh hiểu ra lại đỏ mặt, đôi mắt lóe ra tia sáng không được tự nhiên.
Cô mới vừa rồi. . . . . . Có phải nằm ở trên đùi của anh hay không?
Cử động vừa rồi của cô. . . . . . Có phải quá tự nhiên hay không?
Cô mới vừa rồi. . . . . . Cảm thấy tư thế kia không có gì to tát cả, cảm thấy nằm như vậy rất thoải mái. . . . . . Cô không biết khi chính mình nằm trên đùi anh, ánh mắt của anh nhìn cô có bao nhiêu khác biệt. . . . . .
"Em có muốn mua quần áo luôn không? Hình như em cũng không có chuẩn bị nhiều đồ, áo ngủ, đồ lót, quần áo ở nhà, còn có đồ dùng cá nhân, dù sao gần đây cũng mua được, không bằng chuẩn bị luôn." Mặt anh không biểu hiện gì nhìn cô.
Anh vẫn nghiêm tức như trước, nhưng mà cô phát hiện, nhiệt độ trong mắt anh trở nên khác thường, có chút dịu dàng, có chút sáng ngời, có chút. . . . . . Vui vẻ.
Trong lòng có cảm giác kỳ lạ khó hiểu, cô không cách nào tiếp nhận.
"Tĩnh."
"Cái gì?" Nghe được anh gọi, gương mặt của cô càng thêm đỏ.
Cô không nghe lầm chứ? Anh. . . . . . Anh thế nhưng gọi cô. . . . . . Chỉ gọi cô là Tĩnh?
Cô vội vàng, hốt hoảng, nhanh chóng cúi đầu.
Anh vươn tay, nâng cằm của cô lên, chậm rãi nâng lên.
Cô và anh bốn mắt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn, đôi mắt cô lóe lên, không biết nên nhìn về nơi nào.
"Dù là thử cũng được, anh hi vọng. . . . . . Em có thể cho anh một cơ hội, nhìn thẳng quan hệ vợ chồng của chúng ta, đừng gấp gáp ngay ngày đầu tiên đã phủ quyết sự tồn tại của anh, có lẽ anh không phải là người chồng tốt nhất, nhưng anh sẽ cố gắng để cho em vui vẻ, dù với thân phận là chồng, hay là người đàn ông của em."
Hách Hạ Tĩnh nghe lời nói nghiêm túc lời nói của anh, nhìn vẻ mặt anh nghiêm túc, giờ phút này thái độ người đàn ông trước mắt cô rất chân thành.
Mặc dù quân hệ hôn nhân giữa cô và anh giống như là một bộ phim hài, mặc dù cô chưa bao giờ nghĩ hai mười mốt tuổi trở thành vợ người ta, nhưng là. . . . . .
Cô nhìn thấy hy vọng trong mắt anh, mặc dù cô cảm thấycuộc hôn nhân này là một vở kịch, thế nhưng anh lại kiên định không cho là như vậy. . . . .
Cúi đầu, cắn môi,vẻ mặt cô do dự.
"Tôi . . . . . Tôi không biết phải làm một người vợ như thế nào." Cô cảm thấymình trả lời rất nhỏ.
"Không sao cả, anh cũng không biết phải làm thế nào để trở thành một người chồng." Chẳng qua nếu như đối tượng là cô, có lẽ. . . . . . Anh rất nguyện ý thử một chút, tưởng tượng ngày tháng sau này chung sống cùng cô, anh nghĩ rằng sẽkhông lạnh lẽo, anh không khỏi bắt đầu mong đợi.
"Tôi . . . . . Tôi rất thất thường. . . . . . Lại ham chơi, không có cá tính, lại. . . . . . Tôi không bảo đảm mình sẽ không chọc giận anh, để cho anh tức giận, tôi sẽ không ngoan ngoãn nghe lời của anh, cũng không làm được một người vợ ôn nhu. . . . . ."
"Như vậy rất tốt." Hắn thà bị nàng tinh thần tràn trề sức sống, cũng không hi vọng cùng với nàngquan hệ tràn đầy kỳ cục cùng ngụy trang.
"Anh . . . . . Thật xác định đây là anh muốn?" Cô rất không xác định loại ý nghĩ này.
"Ít nhất thử chung đụng với anh vài ngày, đừng gấp gáp muốn hất anh ra, hủy bỏ hôn nhân của chúng ta."
"Vậy. . . . . ." Cô không được tự nhiên cúi đầu, gương mặt càng thêm đỏ rực."Vậy. . . . . . Cái đó. . . . . . Chính là. . . . . . Về. . . . . . Phần có tiếng mà không có miếng. . . . . ."
"Không có vấn đề." Anh nghĩ, anh biết cô muốn hỏi cái gì."Trừ khi em nguyện ý, trừ khi em chủ động, nếu không anh sẽ không chạm vào em."
"Tôi . . . . . Tôi chủ động? Tôi . . . . . Tôi nguyện ý?" Gương mặt củacô càng hồng, đầu lắc giống như sóng vỗ..
"Tôi mới sẽ không. . . . . . Không chủ động. . . . . ." Cô làm sao có thể chủ động tìm anh lên giường? Mắc cỡ chết người.
Nhìn vẻ mặt cô hoang mang sợ hãi lại khẩn trương, đáy mắt anh càng thêm thâm trầm, mềm mại.
Đột nhiên, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô
Cô lập tức sửng sốt, trợn to mắt, một cỗ khí nóng kinh người từ cổ truyền đến đỉnh đầu, cánh môi không khống chế, không đè nén được run rẩy.
"Mặc dù anh sẽ không lôi kéo em lên giường, nhưng. . . . . . Hôn. . . . . . Em sẽ cự tuyệt sao?"
Hai mắt cô trống rỗng, hai người nhìn nhau, trái tim đập kịch liệt giống như muốn nhảy ra ngoài, cả người ngơ ngác sững sờ, cũng không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Không phải vấn đề có nguyện ý hay không, mà là cô không cách nào khống chế hành vi của mình, suy nghĩ còn đang mù mờ ngỡ ngàng nhưng tung bay .
"Em không trả lời, anh liền cho là em đồng ý." Anh chậm rãi nhếch miệng, nhìn về phía cô cười cười. Nụ cười trên mặt anh lần nữa rơi vào mắt cô, đây là cô.. . . . . Lần thứ hai nhìn thấy nụ cười của anh.
Hô hấp của cô trở nên khó khăn, không nháy mắt, nhìn chằm chằm nụ cười thoáng qua của anh, sau đó khí nóng từ ngực lần nữa bốc lên, làm cho cô sắp không chịu nổi.
"Đi thôi! Mua chút đồ dùng cá nhận của em . . . . . . Còn nữa, chúng ta nên ăn trưa rồi." Anh khoác vai của cô, đưa cô rời khỏi khu đồ gia dụng hỗn độn, đi về phía nhà hàng.
Hách Hạ Tĩnh còn không cách nào phục hồi lại tinh thần, bởi vì nhịp tim của cô đang nhảy loạn, phát ra âm thanh vang dội, nói không chừng đến người đàn ông bên cạnh cô cũng có thể nghe được. . . . . . Thật mất thể diện.
Kết quả, cô và anh vất vả suốt một ngày.
Đoạn thời gian này, cuối cùng cô từ trong suy nghĩ hỗn loạn phục hồi lại tinh thần, lại biến thành cô gái ồn ào nói chuyện tình yêu, mà anh vẫn như cũ cẩn thận lắng nghe cô nói chuyện, thỉnh thoảng nói mấy câu.
Thành thật mà nói, cô không biết hôm nay rốt cuộc anh tốn bao nhiêu tiền, nhưng mà biết một chuyện, một chuyện rất quan trọng.
Chuyện rất quan trọng này là sau khi cô và anh về đến nhà mới chợt nhớ tới, hơn nữa còn là khi cô và anh chuẩn bị đi ngủ thì mới phát hiện.
"Thế nào? Tại sao còn chưa ngủ?" Thiệu Sỹ Trần ngồi ở trên giường, nhìn vẻ mặt lúng túng của Hách Hạ Tĩnh. Anh vẫn là kẻ thần kinh mặt mũi mất cân đối sao, mà cô lại nhăn nhó trừng mắt nhìn anh chằm chằm.
"Chúng ta hôm nay mua rất nhiều thứ, thứ quan trọng nhất lại quên."
Anh mở đôi mắt trong suốt, nhìn thẳng cô, chờ đợi cô giải thích.
Cô không nhịn được thở dài một cái, "Giường."
"Giường?" Anh nghe không hiểu.
Cô dùng sức gật đầu, "Đúng, giường. Ở trong căn nhà này, chỉ có một cái giường."
Anh vươn tay, chỉ hướng giường mình đang ngồi.
"Đúng, chúng ta chỉ có cái giường này."
"Cho nên?" Anh còn không hiểu cô muốn nói cái gì.
"Anh ngủ ở nơi này, tôi. . . . . . Tôi phải ngủ nơi nào?" Cô đỏ mặt, cố làm vẻ nghiêm túc.
Không nói hai lời, anh vỗ vỗ bên cạnh của mình.
"Nhưng mà. . . . . . Tôi và anh. . . . . . Chúng ta. . . . . . Là được. . . . . ." Nói như thế nào đây? Cô còn có chút tiếc nuối, không có thói quen.
"Anh đã nói rồi, anh sẽ không chạm vào em, trừ khi em chủ động."
Cô không nhịn được cắn môi, nhìn anh chằm chằm. Cô sẽ không chủ động!
Biểu hiện trên mặt cô đã nói rõ hết suy nghĩ của cô rồi.
Hai tay anh khẽ xoa, "Vậy em còn lo lắng cái gì?"
"Nhưng. . . . . ."
"Nếu không, anh ngủ trên sàn nhà đi! Nếu như em sợ hãi như vậy." Anh đứng đắn quyết định.
Vậy không phải cô chuyện bé xé ra to sao?
"Không. . . . . . Không cần, vậy. . . . . . Vậy ngủ chung trên giường đi!" Cô đã ngủ chung với anh một ngày, nhiều hơn một ngày nữa cũng không tính là gì.
Cùng lắm thì ngày mai lại đi mua giường, dù sao trong nhà này có nhiềuphòng trống như vậy.
[email protected]#equyd^n.com
"Thật ra thì em không phải lo lắng nhiều như vậy, nếu anh đã đồng ý với em, cũng sẽ không tổn thương em. Huống chi chúng ta là vợ chồng, nếu như em nguyện ý nhìn thẳng quan hệ của chúng ta, thử tiếp nhận anh, như vậy thân là vợ chồng, ngủ chung là chuyện đương nhiên. Hay là nói. . . . . . Thật ra thì em đang khẩn trương?" Anh lộ ra vẻ mặt có thể hiểu được cô không dũng cảm như lời nói.
Hách Hạ Tĩnh cúi xuống, vẻ mặt căng thẳng.
Làm sao cô có dũng khí. . . . . . Anh là giun trong bụng cô sao? Thế nhưng anh lại cô đang âm thầm tính toán chuyện gì, có thể quá thần kỳ hay không?
"Người nào khẩn trương chứ?" Cô không nhịn được nhấn mạnh, đánh chết cũng không thừa nhận mình muốn cùng anh chia phòng, bởi vì không muốn để cho anh phát hiện thật ra thì cô thật sự có loại ý nghĩ này, sẽ chứng minh cô rất nhát gan.
Đôi mắt Thiệu Sỹ Trần vô cùng trong suốt, "Thì ra là anh hiểu lầm em, thật sự là xin lỗi."
Cô đỏ mặt, cố làm vẻ kiên định hừ nhẹ một tiếng.
"Mau đi ngủ đi! Bận rộn cả ngày, ngay cả anh cũng cảm thấy mệt mỏi." Anh vỗ vỗ chỗ trống vện cạnh, không đợi cô phản ứng, nằm xuống trước.
Vẻ mặt cô lúng túng, liền hít sâu vài lần, sau đó tốc độ rất chậm đi tới bên giường, sau đó cứng ngắc nằm xuống.
Phát hiện cô nằm ở bên giường, ngay sau đó anh ngồi dậy, lập tức cảm thấy toàn thân cô cứng ngắc quay đầu nhìn anh chằm chằm.
Cô chăm chú nhìn anh mặt không biểu hiện gì rời khỏi giường, tắt đèn, lại nằm trở lại trên giường.
Khi hai người cùng im lặng, anh đột nhiên quay đầu, đối mặt với cô.
Trong bóng tối khóe mắt cô phát hiện ánh mắt anh đang nhìn mình, chợt rùng mình, ngay cả hô hấp cũng không dám quá dùng sức.
Anh vươn tay, kéo chăn, đắp lên trên người của cô, giọng nói rất nhẹ, rất cẩn thận nói: "Phải đắp chăn mới không cảm lạnh."
Cô nghe, vừa thở phào một hơi, vừa tự trách.
Cô đang giở trò quỷ gì? Không có việc gì lại phát bệnh thần kinh, lại cho là anh sẽ có hành động gì gây rối?
Anh rõ ràng bảo đảm sẽ không chạm vào cô mà! Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com Cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy? Cô thầm mắng mình.
"Đúng rồi." Đột nhiên, anh lại lên tiếng.
Nhất thời, thân thể của cô lại cứng lại.
"Quên nói với em lời chúc ngủ ngon." Anh quay đầu, nhìn về phía cô.
"A . . . . . Muộn. . . . . . Ngủ ngon." Cô cảm thấy toàn thân mình xuất toát mồ hôi lạnh, vừa cười lại cảm thấy nhàm chán.
Anh xoay người lần nữa, quay sang một hướng khác.
Mấy phút sau, xác định anh thật muốn ngủ, cô mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù cử chỉ hoài nghi của cô đối với anh rất ngây thơ, nhưng. . . . . . Nhưng cô không phải cố ý! Chính là. . . . . . Chính là nhất thời không đổi được.
Lại qua mấy phút đồng hồ, có lẽ là mấy chục phút, sự căng thẳng của cô cũng không đánh lại được mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.
Khi bên cạnh truyền đến tiếng thở nhỏ nhẹ đều đều thì Thiệu Sỹ Trần chậm rãi mở mắt, trong bóng tối, hai mắt của anh sáng ngời, một chút buồn ngủ cũng không có.
Anh nhẹ nhàng chậm chạp xoay người lại, ánh mắt dừng lại ở trên khuôn mặt người phụ nữ đang ngủ bên cạnh.
Cô nắm chăn thật chặt, thân thể co lại.
Ngắm nhìn cô bởi vì ngủ say mà trở nên trầm tĩnh, đáy mắt anh hiện ra nụ cười thản nhiên dịu dàng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bên trong phòng trở nên yên tĩnh.
Rất lâu sau đó, một chút buồn ngủ anh cũng không có, nhìn khuôn mặt người phụ nữ bên cạnh, không nỡ đi ngủ.