Editor: PNam Tiểu Thư
Giang Tự sửng sốt một chút, “Để anh đưa em về.”
“Không cần, tôi có thể tự đi tàu điện ngầm về, không cần phiền anh.” Hứa Mịch nhanh chóng xua tay.
Giang Tự nói: “Đã nghĩ không phiền anh, vậy thì túi xách em cũng không cần tìm lại nữa.”
Hứa Mịch: “... Vậy đi thôi.”
“Đợi anh một lát, em chờ anh ở chỗ này, anh vào trong có chút việc.” Giang Tự nói với cô một câu, sau đó nhanh chóng xoay người vào cục cảnh sát.
Hứa Mịch nhìn dáng người cao ráo tuấn tú của Giang Tự mà có chút cảm khái. Cô nhớ lúc sau khi chia tay, cô tự biến mình thành cái dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, khi đó cô thật sự cho rằng cả đời này chắc rằng cô và anh ta sẽ không gặp lại nhau nữa. Không nghĩ tới hai năm sau khi chia tay, hiện giờ bọn họ vẫn có thể bình thản nói chuyện như vậy. Quả nhiên thời gian là liều thuốc tốt nhất làm lành mọi vết thương mà.
Chỉ trong chốc lát, Giang Tư đã đi ra. Anh ta dắt cô ra xe, Hứa Mịch báo địa chỉ nhà xong lập tức yên lặng không có ý chủ động bắt chuyện. Ngược lại Giang Tự thì khác, thi thoảng anh ta lại hỏi cuộc sống của cô trong hai năm nay.
Thời điểm dừng xe đèn đỏ, Giang Tự vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn Hứa Mịch qua kính chiếu hậu. Nói thật là đến bây giờ Giang Tự vẫn không thể chấp nhận được cô gái nhỏ bé xinh đẹp đang ngồi ở kia là Hứa Mịch.
Trước kia Hứa Mịch rất béo, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-hon-da-say/1520186/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.