Du Ninh Trạch nhìn vẻ mặt ra chiều sám hối của Hứa Mịch, anh phì mũi không chút do dự vạch trần cô: “Thật không có thành ý!”
Hứa Mịch: “Em rất là có thành ý đó.”
Du Ninh Trạch: “Nói dối sẽ không tốt cho thai nhi.”
Hứa Mịch: “Đứa nhỏ còn chưa có thành hình, chỉ số thông minh không có, anh dưỡng cũng không thể dưỡng.”
Du Ninh Trạch: “...”
Đây là mẹ kế à? Đứa nhỏ còn chưa được sinh ra đã bị nói là không có chỉ số thông minh rồi...
Hứa Mịch nhìn bộ dạng cam chịu của Du Ninh Trạch, trong lòng đột nhiên tốt đến kỳ lạ, nụ cười trên môi phi thường đắc thắng, cười đến mặt mày cũng cong, đôi mắt cô phát ra từng tia sáng, thẳng tắp tiến vào lòng Du Ninh Trạch.
Du Ninh Trạch ngắm lấy dung nhan xinh đẹp của người phụ nữ trước mặt, tâm tư anh vòng vo mấy vòng, nghĩ một lúc cuối cùng mới nói: “A Mịch, em có nghĩ đến sẽ chuyển đi thành phố B làm việc không?”
Đối với vấn đề mà Du Ninh Trạch nói ra, một điểm ngạc nhiên giật mình Hứa Mịch cũng không có, cô vẫn vui vẻ nói: “Cuối cùng anh cũng hỏi em về việc này? Nhìn anh một giọt nước cũng không rỉ, em cứ tưởng rằng anh một chút cũng không có ý định sẽ muốn em chuyển đến thành phố B đó nha.”
Mày đẹp của anh khẽ nhíu lại, nhất thời nghĩ không ra trong đầu Hứa Mịch chứa những điều gì. Biết rõ cô chỉ nghe chứ không có chịu làm, nhưng Du Ninh Trạch vẫn nhẹ nhàng nói: “Từ sớm anh đã muốn hỏi em, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-hon-da-say/1520170/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.