Lục Như Vân không trả lời Tần Trăn Trăn, cô thản nhiên nhìn Tần Trăn Trăn sau đó đi vào nhà vệ sinh. Tần Trăn Trăn nghe thấy loạt âm thanh lạch cạch, cô đứng ngây ra ở cửa, nhìn Lục Như Vân ở bên trong nghiên cứu mấy thứ kia, sắc mặt cô đỏ bừng:
"Lục lão sư, chị cho em chút thời gian thích ứng, hôm này chưa cần đâu."
Lục Như Vân ngoáy đầu lại nhìn cô, suy nghĩ vài giây sau đó đặt sợi dây về chỗ cũ, dứt khoát đi ra ngoài, tự nhiên khóa cửa lại, bỏ chìa khóa vào trong túi. Tần Trăn Trăn nhìn loạt hành động đoán không được là ý gì.
Cũng may Lục Như Vân không có ý định nói gì với cô, sắc mặt thản nhiên đi vào phòng sách, nhìn thấy cô vẫn đứng yên bèn nói:
"Còn không đi vào?"
Tần Trăn Trăn đứng ở cửa bối rối, mặt vẫn đỏ:
"Vào làm gì?"
Lục Như Vân đưa tay lấy kịch bản trên tủ đầu giường nói:
"Đối diễn."
Tần Trăn Trăn:..
Mấy ngày tiếp theo Tần Trăn Trăn bận rộn suốt, phía Mạnh Hân cuối cùng quyết định để cô nhận làm đại diện cho thương hiệu khá xa xỉ kia, đồng thời cũng ấn định thời gian tham gia chương trình. Ban ngày cô vội vàng đóng phim, buổi tối ráo riết quay chương trình, hơn nữa Lãnh cung sắp lên sóng nên cô chỉ tiếc không thể chia làm ba người, nhưng cũng may bộ phim truyền hình của Lục Như Vân đã định năm sau quay, trong khoảng thời gian này rảnh rỗi liền chạy đến đoàn phim, toàn bộ quá trình quay chương trình buổi tối đều đi cùng cô, điều này cũng an ủi cô ít nhiều.
Nhưng trước sau vẫn rất mệt.
Mỗi ngày hơn năm giờ đã lên xe, mười hai giờ đêm mới về đến nhà. Có đôi khi không về được chỉ đành nghỉ ngơi chốc lát trên xe. Kẹt tết nguyên đán, đủ các loại tiệc tùng buổi tối bắt đầu, các đối tác đều có hoạt động. Năm trước Tần Trăn Trăn chỉ nhận hai bên nhà đài nhưng lần này bản thảo trên tay có năm bên, đều là những bên có hợp tác với công ty, Mạnh Hân cũng không từ chối được đành gửi lịch trình qua cho cô.
Hơn nữa phim truyền hình Lãnh cung cũng sắp chiếu, đó cũng là nơi để tuyên truyền.
Tần Trăn Trăn nghỉ ngơi một năm, rốt cuộc cuối năm lại bù đầu bù cổ, những nơi có lưu lượng như các diễn đàn lớn, Tieba, Weibo đều gửi lời mời đến cô.
Các chủ đề liên quan đến cô: Nữ chính ca khúc mới của Giản Mộc, Nguyên Ngọc sắp lên sóng, đại diện thương hiệu khá xa xỉ làm cho độ phủ sóng của cô trở nên mạnh mẽ.
Thậm chí áp phích phố lớn ngõ nhỏ đều đổi thành cô, màn hình lớn trong siêu thị, trung tâm thành phố không phải quảng cáo của cô thì là ca khúc mới của Giản Mộc.
Ngay cả cụ già em bé không thể lên mạng cũng dần quen mặt cô.
Lưu lượng của cô đạt đến giai đoạn đột biến, lượng truy cập về cô đã đi theo đường thẳng tiến vào top 3.
Cuối tháng một, Lãnh cung phát sóng. Tất nhiên diễn viên chính Tần Trăn Trăn sẽ đăng Weibo hô hào hẹn fan đừng quên tám giờ. Fan hâm mộ đã không còn chờ nổi, đã sớm như ong vỡ tổ tràn vào Weibo của cô.
- Hôm nay tôi và nữ thần chụp ảnh chung rồi! (Ảnh chụp)
- Cắt! Chụp chung với biển quảng cáo mà gọi là ảnh chụp chung gì! Nhìn nè! (Ảnh chụp) (Ảnh chụp) (Ảnh chụp).
- Mấy chị lầu trên, xin hỏi có bán sỉ nữ thần không?
- Gào khóc, tám giờ không gặp không về. Trăn Trăn em yêu chị!
- Trăn Trăn, em nói cho chị biết hôm nay em và mẹ đi dạo phố, lúc đi ngang qua siêu thị mẹ em chỉ vào màn hình nói mẹ thích chị.
Tần Trăn Trăn liếc nhìn chuỗi bình luận bày tỏ sau đó cất điện thoại. Quý Lộ nhìn quầng thâm mắt nhàn nhạt của Tần Trăn Trăn, đau lòng nói:
"Trăn Trăn, em trở về nghỉ ngơi cho tốt. Chị Mạnh nói cho em nghỉ một ngày!"
"Dạ."
Tần Trăn Trăn yểu xìu trả lời, tựa lên cửa sổ xe, mí mắt sắp díp lại với nhau.
Cô ở trên xe ngủ một giấc. Lúc đến nhà mới năm giờ rưỡi, trời đã tối đen, Lục Như Vân đứng ở cửa chờ cô. Cô nhìn thấy Lục Như Vân thì không kịp chờ mà vọt chạy đến, Quý Lộ ở sau lưng xách túi giúp cô.
"Em có lạnh không? Mau vào đi." Lục Như Vân sờ gò má bị gió thổi lạnh của Tần Trăn Trăn, nhận lấy túi xách từ Quý Lộ, chào tạm biệt Quý Lộ rồi ôm Tần Trăn Trăn trở vào nhà.
Tần Trăn Trăn ôm eo Lục Như Vân, hỏi:
"Lục lão sư, hình như chị gầy rồi?"
Lục Như Vân cúi đầu nhìn:
"Có lẽ vậy."
Cả tháng nay các cô ở chung với nhau đa phần đều là ở trường quay, cũng là Lục Như Vân đi tham ban vì buổi tối cô phải quay chương trình, ban ngày quay phim, trở về nhà đều một hai giờ sáng, năm giờ lại thức dậy, thỉnh thoảng Lục Như Vân sẽ ở trong phòng chờ đợi rồi ngủ mất, lúc thức dậy thì cô đã rời đi.
Nếu trong phòng không có quần áo đã thay thì Lục Như Vân còn cho rằng Tần Trăn Trăn không có trở về.
Về phần hai ngày gần đây họ không gặp mặt là bởi vì Tần Trăn Trăn đi nơi khác quay quảng cáo vừa mới trở về.
Tần Trăn Trăn nhìn thấy Lục Như Vân gầy thì không vui, nhăn mặt nhíu mày. Lục Như Vân ôm eo cô ngồi xuống sofa hỏi:
"Phía Dư đạo nói thế nào?"
Dư đạo không thích nhất là nghệ sĩ lúc đóng phim lại chạy khắp nơi. Vốn dĩ Tần Trăn Trăn mới vào đoàn phim đã bị hắn mắng đến thông suốt, bây giờ lại tới chuyện này, cô lo lắng Dư Trường Lâm sẽ có ấn tượng không tốt với Tần Trăn Trăn.
Tần Trăn Trăn ngồi trên sofa, thả lỏng cả thể xác và tinh thần, cô chơi đùa ngón tay của Lục Như Vân:
"Em nói rồi, bên đó không sao."
Trọng tâm nửa phần sau của bộ phim là diễn xuất của Trần Phong và Trương Thiến. Dư Trường Lâm thừa dịp Tần Trăn Trăn không ở đoàn phim liền quay phần đó trước, chờ khi cô trở về đoàn phim sẽ quay tiếp phần còn lại, Lục Như Vân gật đầu:
"Sắp kết thúc rồi?"
Tần Trăn Trăn:
"Còn khoảng một tuần."
Đúng lúc Sơn nữ quay xong thì đến tuyên truyền Lãnh cung, thời gian vừa khít nhau. Mạnh Hân lo trong khoảng thời gian này cô bị quá tải nên cố ý xin công ty cho cô nghỉ ngơi, cô nghĩ đến dáng vẻ mất tiền một ngày của tổng giám liền muốn cười.
Lục Như Vân nghe cô nói xong khẽ gật đầu:
"Nghỉ ngơi một ngày cũng tốt, gần đây em quá mệt mỏi."
Tần Trăn Trăn vui vẻ bưng mặt Lục Như Vân hôn một cái:
"Chị mệt hơn em."
Đôi môi Lục Như Vân ấm áp vài giây, nhìn dáng vẻ vui ra mặt của Tần Trăn Trăn liền không nhịn được sát tới. Cánh môi mềm mại và mùi hương kéo đến làm cho Tần Trăn Trăn sững sờ, trong khoảng thời gian này cô và Lục Như Vân chỉ đụng chạm không hơn. Thỉnh thoảng ở đoàn phim cũng không tiện hôn nhau, xác định quan hệ đã lâu nhưng hai người thân mật nhất cũng chỉ là ngày cô từ thành phố M trở về. Nghĩ đến nhiều ngày qua cô đã sớm lưu luyến độ ấm của Lục Như Vân nên bất giác để nụ hôn sâu thêm.
Nhiệt độ trong phòng chợt tăng cao, Tần Trăn Trăn bị hôn đến chống đỡ không nổi, sau đó cơ thể dựa lên thành ghế sofa, tay quẩn quanh dọc theo eo của Lục Như Vân.
Lục Như Vân ở nhà sẽ mặc đồ ngủ hoặc đồ thường, lúc này cô đang mặc đồ ngủ cotton, tay Tần Trăn Trăn dọc theo mép áo ngủ ma sát. Thỉnh thoảng còn thò tay vào, da thịt Lục Như Vân ấm áp còn đầu ngón tay Tần Trăn Trăn thì lạnh như khối băng, lúc chạm vào liền nghe thấy tiếng rên rỉ tràn ra từ miệng Lục Như Vân, cô lại nhanh chóng rút về.
Nhưng tay cô nhanh chóng bị nắm lấy, Lục Như Vân đan tay vào kẽ hở bàn tay cô, sau đó giơ cao qua đầu, đầu lưỡi liên tục nhấm nháp cánh môi cô, trong người cô có một ngọn lửa, cô khẽ ưỡn ẹo người, khó chịu nhìn Lục Như Vân.
Tần Trăn Trăn với đôi gò má ửng đỏ, ánh mắt như phóng điện, lông mi dài khẽ rung động, mái tóc dài xõa phía sau như vẩy mực, chiếc cổ trắng nõn mịn màng phát sáng. Lòng bàn tay Lục Như Vân đổ mồ hôi, cô cúi đầu cắn lên cổ Tần Trăn Trăn, Tần Trăn Trăn khẽ lên tiếng, vòng qua eo đánh lên người Lục Như Vân.
Lục Như Vân ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Tần Trăn Trăn cô phát hiện trong ánh mắt đó có vài phần mong chờ vài phần sợ sệt. Phút chốc trái tim Lục Như Vân nhũn ra, cô ôm lấy Tần Trăn Trăn hôn hai cái mới đứng dậy.
Trên người Tần Trăn Trăn phút chốc không còn độ ấm nữa, có cảm giác mát lạnh kéo đến, cô kéo lấy Lục Như Vân đang muốn rời khỏi:
"Chị đi đâu?"
Lục Như Vân nhìn về phía nhà bếp:
"Chị đi nấu ăn."
Một lúc sau, Tần Trăn Trăn cầm điện thoại ngồi trên sofa, ánh mắt từ đầu đến cuối đều hướng về Lục Như Vân suy nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ ra khi củi khô đang bốc cháy sao tự nhiên nói dừng là dừng?
Nhiều lần như vậy cô sẽ có bóng ma đó!
Cô ngỡ ngàng ngơ ngác lên Baidu* tra, cô hoa mắt bởi đủ các đáp án xuất hiện.
*Baidu Baike là từ điển bách khoa toàn thư tương tự như Wikipedia của Trung Quốc.
- Ầy, chuyện này cần giải thích sao? Nhất định là xấu hổ.
- Đừng nói bậy, có lẽ người ta bảo thủ thì sao?
- Tôi thấy tình cảm chưa chín mùi.
- Lần đầu tiên à? Cũng có thể là xấu hổ đó.
Tần Trăn Trăn nhìn thấy giải thích này liền ngước đôi mắt nhìn Lục Như Vân. Cô ấy đang đeo tạp dề bận rộn, tay áo vén lên lộ ra cổ tay trắng nõn, vốn đã không có da có thịt mà nay lại gầy hơn, cả vòng eo thon kia nữa. Tần Trăn Trăn nhìn chằm chằm một hồi rồi thu hồi ánh mắt, ấn vào giải thích đáng tin hơn.
- Lần đầu tiên à, có thể là xấu hổ đó.
- Đúng vậy, chúng tôi đều là lần đầu tiên, vậy phải làm gì?
- Vậy dễ rồi, bạn thử quyến rũ lần nữa xem.
Ánh mắt của Tần Trăn Trăn nhìn chăm chú vào hai chữ quyến rũ, cô nuốt nước miếng. Lúc Lục Như Vân gọi đi ăn cô liền quyết đoán đặt điện thoại xuống.
Bữa cơm ba món một canh, đều là món Tần Trăn Trăn thích và canh xương. Lúc cô còn chưa đi đến bàn đã ngửi thấy hương thơm, sau khi cô ngồi xuống Lục Như Vân liền bới cho cô một chén cơm nhỏ và ngồi xuống cạnh cô.
Tần Trăn Trăn ra sức quan sát Lục Như Vân, cô phát hiện tuy sắc mặt Lục Như Vân vẫn như thường nhưng bên tai hơi ửng đỏ, đối diện với ánh mắt của mình liền né tránh.
Trong lòng cô đã có chủ ý, cô cúi đầu ăn.
Sau khi ăn xong cô đi rửa chén, Lục Như Vân ngồi trên sofa xem tivi. Hai người trò chuyện câu có câu không. Cô dọn dẹp xong nhà bếp bèn ôm đồ ngủ đi vào nhà vệ sinh.
Lục Như Vân nghe thấy tiếng nước ào ào thì bàn tay đang cầm điều khiển liền không yên, tuy tư thế ngồi rất đoan chính nhưng ánh mắt lại liếc nhìn sofa bên cạnh, nghĩ lại vừa rồi Tần Trăn Trăn xõa tóc dựa vào đó, ánh mắt quyến rũ, để mặc cô tùy ý hành động, cô liền ho khan.
Tiếng nước lại tiếp tục, cô đổi qua đổi lại tư thế ngồi, rất lâu sau mới dừng lại. Cô vô thức quay sang nhìn.
Tần Trăn Trăn mặc áo ngủ ren, rất ngắn, vừa qua bắp đùi, không tay để lộ ra cánh tay trắng nõn nà. Tuy trong phòng ấm áp nhưng Tần Trăn Trăn mới bước ra vẫn rùng mình một cái, trong đầu lóe lên ý nghĩ: Móa ơi lạnh quá trời.
Lục Như Vân nhìn thấy Tần Trăn Trăn quay lại nhà tắm tìm áo choàng khoác lên, nhìn thấy hành động nhỏ của Tần Trăn Trăn cô không khỏi bật cười, lại rất vui sướng.
"Em làm gì đó?"
Tần Trăn Trăn nhìn thấy vẻ mặt đó của Lục Như Vân bèn tức giận đi qua, mái tóc dài còn ướt nước vén ra sau lộ ra gương mặt ửng đỏ lấp lánh, đôi mắt trong veo phát sáng, cô vẫn luôn cắn cánh môi đỏ tươi xinh đẹp ướt át.
Cô nhìn thấy ánh mắt của Lục Như Vân vẫn nhìn mình chằm chằm bèn cúi đầu ngồi lên đùi cô ấy, nâng mặt cô ấy lên hôn hôn, âm thanh mơ hồ từ môi lưỡi giữa hai người tràn ra:
"Xử chị!"
Lục Như Vân:...
- ------Hết chương 86-----
Ps. Chúc mừng năm mới!^^
Hơi sớm một xíu, nhưng chúc mọi người sẽ có một năm mới vui vẻ, hạnh phúc, mọi việc như ý. Cảm ơn vì đã đồng hành cùng mình, 2024 hãy tiếp tục bên nhau nhé!^^
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]