Tần Trăn Trăn chờ cho đến gần mười giờ vẫn không thấy Lục Như Vân gọi điện, ngày hôm sau phải lên núi cho nên cô cần phải nghỉ ngơi, trước khi ngủ cô vẫn cầm điện thoại nhưng qua ngày hôm sau bị Quý Lộ đánh thức cô vẫn không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào.
Lúc lên núi cô không có tinh thần, hoàn toàn trở thành người khác với người đầy sức sống phấn chấn hôm qua. Trần Phong đi bên cạnh cô cười nói:
"Trăn Trăn à, may là Như Vân không ở đây, chứ không anh thắc mắc tối qua hai đứa mấy giờ ngủ."
Tần Trăn Trăn nghe thấy lời này chân lảo đảo suýt chút nữa trẹo chân, Trần Phong vội kéo tay cô, cô trách:
"Chị Thiến không có ở đây anh bắt đầu chọc em, trở về em sẽ méc với chị Thiến!"
Trần Phong vội xua tay:
"Đừng đừng đừng, anh sai rồi."
Trương Thiến nhìn thì có vẻ tính tình dịu dàng ôn hòa, là người dễ nói chuyện nhưng thật ra ở chung lâu sẽ biết cô ấy là người nói nhiều, sau này Tần Trăn Trăn quen thuộc rồi không còn lãnh đạm như trước nữa, đối đãi như người bạn lâu năm rất thân.
Trương Thiến và Trần Phong quen biết nhau lâu hơn Tần Trăn Trăn, cho nên mỗi lần Trần Phong chọc Tần Trăn Trăn, cô sẽ nói mình đi méc lại, Trần Phong thì rất sợ Trương Thiến nói nhiều cho nên mới 'xin tha'.
Đoàn người nối đuôi nhau đi lên núi, ở độ cao không quá cao so với mực nước biển nhưng có nhân viên phải mang theo đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-hon-buon-ngu-hon-hon-duc-thuy/3559830/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.