Tần Trăn Trăn nằm trên giường khoảng nửa tiếng, cô có thể nghe thấy tiếng di chuyển không ngừng của người ở bên ngoài, dần dần nhỏ xuống, khi cô chuẩn bị ngồi dậy thì nghe có tiếng động ở cửa.
Tiếng cửa được người ta đẩy ra, Tần Trăn Trăn ở trên giường nhìn sang, Lục Như Vân đang mặc áo gió đứng ở cửa, cô ngạc nhiên sau đó vội vàng từ trên giường ngồi dậy:
"Sao cô lại tới đây?"
Trên tay Lục Như Vân cầm theo hộp đựng cơm, Tần Trăn Trăn nhìn thấy Lục Như Vân chuẩn bị đặt lên bàn trà liền vội nói:
"Đó là đạo cụ..."
"Không sao, cô qua dùng cơm."
Lục Như Vân ngồi trên ghế, mở hộp đựng cơm ra, Tần Trăn Trăn ngửi thấy mùi hương hấp dẫn liền đi tới, ngồi xuống đối diện Lục Như Vân:
"Dư đạo bảo cô tới khuyên tôi rút lui sao?"
"Ăn cơm trước đi." Lục Như Vân đưa cho cô đôi đũa, Tần Trăn Trăn gắp vài hạt cơm chậm rãi ăn.
Tiếng bước chân ở bên ngoài vẫn không ngừng lại, Tần Trăn Trăn thỉnh thoảng nhìn về phía Lục Như Vân, nhìn thấy cử chỉ của người này vẫn nhã nhặn, điềm đạm, cô nhịn không được hỏi:
"Cô xác minh rồi thì nói cho tôi biết."
Lục Như Vân ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn cô, không có trả lời câu hỏi đó:
"Nếu như cô nghĩ là thật, Dư đạo khuyên cô rút lui, cô sẽ làm sao?"
Tần Trăn Trăn ngỡ ngàng:
"Tôi..."
Tất nhiên cô không muốn, mặc dù lời của Dư Trường Lâm rất sắc nhưng những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-hon-buon-ngu-hon-hon-duc-thuy/3559811/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.