Tần Trăn Trăn và Lục Như Văn ăn xong lẩu nhịp tim vẫn đập ở một trăm hai, cô biết Lục Như Vân chưa bao giờ nói suông, chính vì vậy tim cô mới đập thình thịch, có một loại cảm xúc mạnh mẽ nhanh chóng tràn ngập khắp người cô.
Câu nói của Lục Như Vân đốt lên ngọn lửa nhỏ cô che giấu trong lòng, làm bùng cháy cả người cô, khiến cho cả đôi mắt cũng ửng đỏ, cô gật đầu:
"Vậy làm phiền Lục lão sư."
"Không cần khách sáo."
Vẫn là sự bình chân như vại thường thấy, thậm chí âm điệu cũng chưa từng lên xuống quá nhiều nhưng Tần Trăn Trăn bắt được sự khác thường nho nhỏ bên trong sự bình tĩnh đó, cô quay đầu nhìn thật sâu vào mắt Lục Như Vân, hai người nhìn nhau cười.
Sau khi rời khỏi tiệm lẩu đã hơn mười giờ, người đi đường rất ít, hai người họ chỉ đội nón, Tần Trăn Trăn hít thở không khí lành lạnh, thật hay điều hòa được sự khô nóng trong người cô, rất thoải mái.
Lục Như Vân đi bên cạnh cô, ánh đèn đường vàng vàng chiếu lên người hai người, kéo ra chiếc bóng thật dài, chiếc bóng của hai người càng lúc càng gần, rúc vào nhau.
"Lục lão sư thích tản bộ không?" Sau khi đi được một lúc, Tần Trăn Trăn mới mở miệng hỏi.
Lục Như Vân ngừng bước:
"Cũng bình thường."
Bên dưới vành nón là nét mặt vui vẻ hài lòng của Tần Trăn Trăn, cô hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Lục Như Vân:
"Cô không cảm thấy tản bộ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-hon-buon-ngu-hon-hon-duc-thuy/3559805/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.