Nửa đêm, Tần Trăn Trăn vẫn không yên giấc.
Tình cảnh này ngay cả đêm cô quyết định kết hôn với Lục Như Vân cũng không xuất hiện, bây giờ ngược lại chỉ vì Lục Như Vân tặng một món quà mà lăn qua lăn lại.
Ánh nắng sớm mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cô nằm trên giường giơ cao chân lên, nhìn thấy lắc chân sáng lấp lánh, chiếc lắc chân rất nhỏ có chút không giống phong cách trước giờ của cô, nhưng kỳ lạ là cô không có ý định tháo xuống.
Tần Trăn Trăn ở trên giường lăn một vòng, sau đó đi chân trần xuống giường, cô đứng trước kính sát đất giơ chân qua lại nhìn nhìn, chiếc lắc chân nhỏ nhắn ôm lấy mắt cá chân trắng nõn, phút chốc cô nhớ lại dáng vẻ của Lục Như Vân giúp cô đeo lắc chân, rất nghiêm túc thành khẩn cả cẩn thận tỉ mỉ.
Cô quá sơ suất khi biết rõ diễn xuất của Lục Như Vân hơn người lại buông lỏng cảnh giác, để cho quân địch tiến quân thần tốc.
Bây giờ trái tim thiếu nữ loạn nhịp rồi.
Tần Trăn Trăn đang định ở trong phòng than ngắn thở dài thì cửa có người gõ, giọng của người cô xem là kẻ địch Lục Như Vân vang lên:
"Trăn Trăn, dậy chưa?"
Tần Trăn Trăn điều chỉnh lại cảm xúc hỗn loạn của mình rồi trả lời:
"Dậy rồi, ra ngay."
Tần Trăn Trăn trả lời xong thì phát hiện mặt mình tự nhiên ửng đỏ lên, cô chợt vỗ vỗ hai cái, cắn răng nói:
"Phải đứng vững! Đó là viên đạn bọc đường! Đứng vững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-hon-buon-ngu-hon-hon-duc-thuy/3559780/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.