Tần Trăn Trăn vẫn cảm thấy chuyện xấu hổ nhất là khi nói xấu và bị đương sự bắt gặp ở nhà vệ sinh, bây giờ cô càng cảm thấy không có xấu hổ nhất mà chỉ có xấu hổ hơn, nghĩ tới chuyện ở nhà vệ sinh cô hận không thể quay ngược thời gian!
Cô nguyện mình quang minh chính đại đứng ở đó nhìn thấy mấy cô gái kia xấu hổ còn hơn chính mình bị lộ hàng!!!
Hơn nữa hết lần này tới lần khác lại là Lục Như Vân!
Tần Trăn Trăn nghiến răng ken két, chẳng phải các cô đã kết hôn rồi sao, sao những chuyện ngoài ý muốn cứ liên tục xảy ra vậy? Được rồi, tuy chuyện ngoài ý muốn này khác với chuyện ngoài ý xảy ra trên người trước đây, nhưng rốt cuộc thì cũng là ngoài ý muốn.
Lẽ nào muốn phá được kiếp nạn cũng phải có thời kỳ giảm sốc sao?
Tần Trăn Trăn cảm thấy bất lực, cô vỗ vỗ trán, Quý Lộ ngồi bên cạnh liếc nhìn cô, hỏi:
"Trăn Trăn, em sao vậy?"
Từ sau khi lên xe thì than ngắn thở dài, mặt mày u sầu, đôi mắt như nhuộm hồng trần, mông lung. Quý Lộ không hiểu:
"Có phải vừa rồi Lục... Lục lão sư nói gì với em không?"
Quý Lộ nói xong muốn cắn đầu lưỡi, vừa rồi xuýt chút nữa lại gọi tên Lục Như Vân, tật xáu này phải sửa!
Tần Trăn Trăn nghe vậy lắc đầu:
"Không có nói gì."
Không chỉ không nói gì, ngay cả khi cô muốn nói cũng bị dọa ngược, nghĩ đến chuyện phải tìm cơ hội nói rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-hon-buon-ngu-hon-hon-duc-thuy/3559774/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.