Tần Trăn Trăn đã bị mời mấy ly rượu liền, sắc mặt đỏ ửng, Mạnh Hân ngồi ở bên cạnh cô, dùng tửu lượng kém cỏi của mình chắn số rượu còn lại.
Trên bàn ăn vô cùng náo nhiệt, đều là người trẻ hơn nữa còn là người có đầu óc khôn khéo trong giới giải trí, đôi ba câu mọi người liền quen thuộc, lúc này mọi người đang quay quanh mời rượu Hồ đạo, lời ra lời vào đều mang ý lấy lòng.
Hồ đạo chừng ba mươi tuổi, đã trẻ lại có tài, tuy ngoại hình thua tiểu thịt tươi tuấn tú bây giờ nhưng lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, biết nắm bắt trào lưu, khí chất và hình tượng so với tuổi tác khá khác biệt, cho nên cũng không ít người động tâm.
Nhìn Hồ đạo bị người người vây quanh, Tần Trăn Trăn cảm thấy nhàm chán, muốn nghịch điện thoại.
"Trăn Trăn."
Tần Trăn Trăn đang cúi đầu bất ngờ bên cạnh có tiếng gọi, cô liếc mắt nhìn, nhìn thấy Tống Hạc đang nâng ly hướng về phía mình nói:
"Ngày mai sẽ vào tổ, nhờ em chiếu cố nhiều hơn."
Cô nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tống Hạc, cô vỗ vai anh ta bật cười:
"Được rồi, tôi không uống nổi nữa."
Tống Hạc mím môi cười:
"Say?"
Tần Trăn Trăn vỗ trán:
"Hơi hơi."
Tống Hạc nhìn về phía đám người đang khí thế bừng bừng kia, nhíu mày:
"Hay là em ra ngoài hóng gió đi, cho tỉnh táo."
Tần Trăn Trăn:
"Đợi lát nữa xem sao."
Tống Hạc nghe vậy lặng lẽ nhét hai viên thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-hon-buon-ngu-hon-hon-duc-thuy/3559653/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.