Nghiêm Mân Triết thấy Tiểu Vũ đã ngất đi thì bỏ đùi cô xuống, dục vọng tùy ý chôn sâu trong cơ thể cô, cứ như vậy nghiêng người nằm bên cạnh người con gái anh yêu. Nhìn gương mặt Tiểu Vũ khi ngủ có nét thỏa mãn, Nghiêm Mân Triết cảm thấy hạnh phúc vô cùng, bất giác đưa tay về phía bụng dưới của cô, nơi chứa đầy tinh dịch đang phình lên, ánh mắt dịu dàng như nước.
Nằm được một lúc thì tiếng chuông điện thoại reo lên, Nghiêm Mân Triết vội vàng vươn tay bắt điện thoại, sợ tiếng chuông sẽ làm cho Tiểu Vũ giật mình tỉnh giấc.
- Anh trai, sao rồi?
Nghe thấy đầu dây bên kia là tiếng của cô em gái nghịch ngợm thích gây chuyện nhà mình, giọng nói Nghiêm Mân Triết có hơi không tự nhiên:
- Có chuyện gì không, em gái?
- À... Không có gì, chỉ là em định hỏi tình hình chiến đấu của anh đêm qua thế nào rồi – Giọng nói của Nghiêm Tiểu Muội ở đầu dây bên kia nghe cứ như kẻ trộm.
- ...
Nghiêm Mân Triết nhíu mày, anh không có sở thích chia sẻ chuyện giường chiếu của mình với người khác.
- Anh đang nhíu mày trừng em chứ gì. Anh đã ăn sạch Tiểu Vũ rồi đúng không? Ăn xong muốn qua cầu rút ván sao? Anh trai Nghiêm Mân Triết à, cuối cùng anh có hiểu thế nào là có ơn phải báo không...?
Nghiêm Tiểu Muội ở đầu dây bên kia ăn nói hùng hồn. Nghiêm Mân Triết nghe được em gái mình nói câu ‘Anh đang nhíu mày trừng em chứ gì’ đột nhiên mí mắt không nhịn được giật giật. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-hoc-truong/437100/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.