Tiểu Vũ biết ý quỳ mọp trước mặt Nghiêm Mân Triết, một tay nhẹ nhàng đè ép túi tinh căng mềm của anh, đôi môi linh hoạt phun ra nuốt vào vật cứng màu nhục thịt, giống như hoa huyệt đang cắn nuốt cây gậy thô to của Nghiêm Mân Triết.
Cảm nhận khoang miệng ấm áp của Tiểu Vũ đang ngậm chặt côn thịt, đầu lưỡi nóng ẩm quấn lấy quy đầu mẫn cảm của anh, anh không kiềm chế được kêu rên vài tiếng.
Nghe tiếng rên ẩn nhẫn của Nghiêm Mân Triết, biết anh vô cùng hài lòng sự ‘chăm sóc’ của cô, Tiểu Vũ càng dùng sức mút vào, khiến cho quy đầu to lớn kia tiến sâu hơn vào trong miệng mình. Cô càng dùng sức siết chặt, đầu lưỡi thơm tho, trơn ướt một lần lại một lần liếm láp thân cây gậy, đầu lưỡi cô quét lên lỗ nhỏ trên quy đầu, không ngừng ma sát chỗ đó.
Nghiêm Mân Triết bị Tiểu Vũ trêu chọc, rốt cuộc không thể khống chế bản thân mình được nữa, anh ngang ngược đè đầu Tiểu Vũ xuống. Tiểu Vũ không kịp phản ứng nên cứ thế nuốt cây gậy của Nghiêm Mân Triết vào hai phần ba. Cô lập tức cảm thấy khó chịu, nước mắt ứa ra. Côn thịt của Nghiêm Mân Triết quá dài, quá to, cô thật sự ăn không hết.
Nghiêm Mân Triết nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của Tiểu Vũ, trong lòng thương tiếc, nhưng anh không muốn cứ như vậy mà bỏ qua việc hưởng thụ cái miệng nhỏ ấm áp của cô. Thế là anh thở hắt ra một tiếng, sau đó dùng tay bóp chặt cằm Tiểu Vũ, khiến cô không thể không mở to miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-hoc-truong/437094/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.