Khi Ninh Hoả nhìn vợ, mắt hắn tự giác mang theo bộ lọc cấp 10.
Hoàng Nhất Diễn lúc này không thể xem là đẹp. Cô bị mắc mưa, tóc giống một lớp vải bố bọc trên đầu. Dưới gối quần cũng ướt sũng. Cô mang một cái kính đen gọng lớn, che khuất nửa khuôn mặt, môi dưới trắng bệch.
Một khắc trước, Ninh Hoả vừa đón Hải Khách ở cửa chính, mà Hoàng Nhất Diễn lại từ một cánh cửa khác chuồn đi mất.
Cô quay lại xe lấy ô rồi đi đến tiệm bánh pizza trước cửa tiểu khu mua một phần mang về.
Thời tiết thế này, mang ô cũng vô dụng, gió mạnh thổi mưa thóc vào tán ô, khiến quần cô mặc vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo.
Cũng may bộ dáng cô chật vật.
Hải Khách nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, không tài nào liên tưởng giữa cô với Giang Phi Bạch. Hắn quay sang Ninh Hoả, hỏi: “Cậu gọi pizza à?”
“Đúng vậy”. Ninh Hoả nhận lấy hộp bánh.
“Sao cậu có thể gọi giao về?” Hải Khách nghĩ đến một chuyện, Ninh Hoả là ngôi sao mà.
“Anh có thể tuỳ tiện mang theo người đến đây, vì sao tôi gọi đồ ăn giao về lại không được?” Ninh Hoả trào phúng nói: “Đầu óc anh úng nước, gọi là ngây thơ. Tôi đói bụng phải lấp đầy dạ dày mình, cũng gọi là ngây thơ”.
Hải Khách liếc nhìn Phạm Lộ rồi thở dài, không còn lời nào để nói.
Phạm Lộ ngồi uể oải liền đổi tư thế. Nội y tối màu có lót ren tím bên trong như muốn rơi ra ngoài.
Vừa rồi cô ấy kêu nóng, mắt Ninh Hoả cũng không thèm liếc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-hoang/504244/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.