Ninh Hoả ấn vào ảnh đại diện trên tin nhắn của Minh Vọng Thư.
Năm ngoái, hắn đã xoá toàn bộ lịch sử trò chuyện của mình với cô ta. Hiện giờ cũng chỉ còn sót mấy dòng đối thoại mà tháng trước cô hẹn hắn ra ngoài gặp mặt.
Hắn đắn đo một lúc mới gửi tin nhắn: "Cảm ơn cô đến thăm mẹ tôi".
Minh Vọng Thư gửi lại icon mặt cười, "Đừng khách sáo. Năm ngoái khi vừa chia tay với anh, em có đến trấn Hoàng Khê, muốn hồi tưởng một chút nơi mà anh từng lớn lên. Không ngờ gặp được bác gái. Thân thể bác không khoẻ, em sợ đả kích bà nên không nói chuyện hai đứa đã chia tay. Thật ngại quá".
"Chúc cô kết hôn hạnh phúc". Hàm ý chính là, đừng bận tâm chuyện nhà của bạn trai trước nữa.
"Cảm ơn, anh cũng vậy".
Ninh Hoả lại nhắn: "Tôi ly hôn rồi".
Minh Vọng Thư nhìn chằm chằm bốn chữ trên màn hình điện thoại thật lâu, "Sao thế?"
"Mong cô giữ bí mật chuyện này. Mẹ tôi vốn nhiều bệnh, đừng doạ bà sợ".
"Vì sao lại ly hôn?"
Ninh Hoả: "Tính cách không hợp thì ly hôn".
"Ly hôn khi nào?"
"Tháng trước".
Loại chuyện này đúng hợp tính cách của Ninh Hoả.
Bao nhiêu thứ muốn hỏi lại nghẹn một cục như có hòn đá trong cổ họng, nuốt không trôi mà phun không ra.
Minh Vọng Thư trước giờ rất kiêu ngạo. Từ nhỏ đến lớn, trong mắt thầy cô cha mẹ, cô đều là một đứa trẻ ngoan ngoãn, thành tích học tập lúc nào cũng dẫn đầu, tư duy nhanh nhẹn thông minh tháo vát.
Nhưng Minh Vọng Thư cũng là một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-hoang/504242/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.