Chương trước
Chương sau


Cả hai đến nơi cũng đã gần 12 giờ trưa, Tô Ni Hinh đã ngủ trên xe hơn 3 tiếng bây giờ cũng không cảm thấy buồn ngủ nữa.

Đơn giản chỉ là nằm ở đó mà nhìn Nghiêm Tác, ngoan ngoãn giúp hắn có thể ngủ trưa ngon một chút. Đây là việc của trước kia cô làm hàng ngày, bây giờ cũng chỉ làm quen lại, trong lòng thật sự đã rất quen thuộc.

Nhìn gương mặt mệt mỏi của Nghiêm Tác, cô vẫn là không khỏi áy náy, lại lẫn chút phiền muộn. Mấy hôm nay đày đọa hắn nhiều như vậy, gặp cô không bao lâu hắn lại có vẻ tiều tụy hơn trước. Cũng là ngủ dưới nền gạch lạnh lâu ngày, công việc lại chất chồng như núi, không khỏi sức khỏe sa sút.

Chỉ cần nghĩ đến việc người đối diện bị bản thân làm ảnh hưởng cũng không khỏi khó chịu. Hắn yêu cô như vậy, còn cô cứ mãi giận dỗi cũng không được, mà trực tiếp hỏi chuyện cũng không xong, cả người đều nằm trong thế tiến thoái lưỡng nan.

Tâm trạng Tô Ni Hinh cứ như vậy mà tuột dốc, gỡ bàn tay hắn ra khỏi eo cô, bước ra ngoài. Cứ như vậy mà đến phòng bếp, mấy chai Champagne đều bị cô lấy xuống, từng ngụm mà nếm thử. Vị chát chát tê cay ở đầu lưỡi tức thì liền làm cô tỉnh táo, cả người khẽ run lên một đợt.

Thật ra Tô Ni Hinh không giỏi uống rượu, chưa được nửa chai đã bất tỉnh, không biết trời mây gì. Chỉ là cần phải gặp đối tác rồi tiếp khách nên tửu lượng của cô cũng xem như ổn định.

Còn việc cô hút thuốc tốt như vậy cũng xem như là gặp duyên.

Trước đây còn học đại học, ba cô thường xuyên đến thăm, ông ấy cũng hay hút thuốc. Lần đầu tiên nghe mùi cô lại không thấy khó chịu, mà ba cô Tô Trung lại là người phóng khoáng cởi mở. Thấy con gái mình lúc đó nhìn điếu thuốc có vẻ thích thú, như vậy ông liền cho cô hút thử.

Lúc đó Tô Trung liền biết, con gái mình Tô Ni Hinh thật sự là cùng một khuôn với ông mà ra. Cái giọng điệu người ngoài lạnh nhạt của cô cũng giống ông, gương mặt cay đắng kia may mắn được mẹ cô bù lại. Như vậy liền trở thành gương mặt mang đậm chất thanh tao quý phái, khí chất của một quý bà.

Nhưng ngoài gương mặt ra thì Tô Ni Hinh cái gì cũng giống Tô Trung, ngay cả cách cầm điếu, nhả khói cũng giống nhau như đúc.

Chỉ là sau này gặp được Nghiêm Tác cô liền ít khi hút thuốc, biết rõ hắn không thích mùi thuốc nặng mùi, cũng biết rõ nó không tốt cho sức khỏe.

Nhưng mà nghiện thì rất khó bỏ, điếu thuốc cũng giống như Nghiêm Tác, hắn lại càng khó để bỏ hơn.

Trong lòng đắn đo suy nghĩ.

Lúc trước bảo hắn giết người là cô không đúng!

Vậy bây giờ có nên xin lỗi?

Dù gì hắn cũng đã hạ mình đến tìm cô làm lành, giải thích cho cô nghe mọi chuyện. Con người Tô Ni Hinh chỉ được cái dễ mềm lòng giống mẹ cô.

Nghiêm Tác ngủ say rồi, Tô Ni Hinh cầm ly rượu đứng trước cửa mà nhìn hắn. Đâm chiêu một lúc rất lâu.

Hôm nay không đánh cũng không mắng hắn như trước, ngược lại còn muốn xin lỗi. Chỉ là con sói nhỏ này của Nghiêm Tác cái tôi hơi cao. Mềm lòng và chủ động nhận lỗi là hai khái niệm khác nhau. Nếu hắn đã xin lỗi rồi, vậy cô cứ xem như bản thân từ từ chấp nhận, giải hoà trong im lặng, sau này không nhắc đến nữa.

Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ một phía của Tô Ni Hinh, Nghiêm Tác hắn lại khác. Hắn yêu cô đến hèn mọn, không suy nghĩ nhiều thứ như vậy. Chỉ cần cô hàng ngày đều nhìn hắn, hắn liền xem như cô cũng yêu mình.

Đắp lại chăn cho hắn thật kỹ, bật điều hòa dễ chịu một chút, Tô Ni Hinh nhìn một lúc rồi cũng khép cửa bước ra ngoài, cô xuống bếp chuẩn bị bữa trưa cho hắn. Buổi sáng hắn cũng không ăn bao nhiêu, lúc thức dậy chắc chắn sẽ rất đói, như vậy cũng không tốt cho bao tử.

Lúc mở cửa tủ lạnh ra cô thật sự đã ngạc nhiên không ít. Cái tủ lạnh rất to, bên trong đựng rất nhiều thức ăn có cả bánh kẹo, cũng chỉ toàn thứ cô thích.

Tất cả đều là Nghiêm Tác tự tay chuẩn bị, đợi ngày đón Tô Ni Hinh trở về nhà.

Khoé môi mỉm cười một cái, lại thầm cảm ơn hắn trong lòng, cái tình yêu hắn gọi là hèn mọn lại có thể làm Tô Ni Hinh đắm say không dứt.

Dù sao cũng là muốn tẳm bổ cho hắn, đương nhiên không thể qua loa. Nhưng mà Tô Ni Hinh cũng chỉ có thể làm mấy món từng làm qua, còn không chắc sẽ ngon.

Gần 2 tiếng mới chuẩn bị xong bàn ăn thịnh soạn cho hắn.

Vừa định lên phòng gọi hắn đã nghe thấy tiếng bước chân đang chạy xuống. Hắn dường như rất gấp gáp, tay quơ quơ mấy món đồ bỏ vào ba lô, miệng nhanh chóng nói cho Tô Ni Hinh nghe.

- A Hinh anh có công việc đột xuất ở quân doanh, rất quan trọng, không thể ở nhà cùng em được. Trong ngăn kéo thứ hai ở chiếc tủ trong phòng ngủ có cất súng, nhà bếp cũng có, phòng hầm đặc biệt em chắc còn nhớ, mật khẩu là ngày sinh của em.

- Là công việc gì?

Tô Ni Hinh có chút lo lắng, lại không khỏi nghi ngờ, suy nghĩ một hồi mới chọn hỏi hắn. Thật ra cô cũng không quá mong chờ, trả lời cũng được, không trả lời cũng không sao.

- Phạm nhân lúc trước của anh thả ra để làm mồi nhử, bây giờ bọn người đó phát giác rồi. Đang xuất hiện trong thành phố, anh phải đến ngay.

- Đi đi.

Cô xoay người sau đó mới nói với hắn. Nghiêm Tác vẫn là gấp gáp như vậy, nhưng hắn vẫn không quên mà kéo cô lại gần mình. Đang đeo bao tay vào, lại tranh thủ mà hôn vào trán cô, giọng nhẹ nhàng an ủi.

- Anh đi một lúc sẽ về ngay.

- Ừm.

Trả lời xong hắn liền đi rồi, vừa mở cửa ra bên ngoài đã có xe đến đưa hắn đi. Chắc là Sở Đông rước hắn, là xe của quân đội, hắn không gạt cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.