Ở bên kia, bệnh viện số ba.
"Chơi game thật sự đốt tiền quá. . . không nuôi nổi, cậu nói xem tôi phải làm thế nào?"
"Tôi hỏi cậu đấy, sao cậu không nói?!"
Bước chân Trình Ý tạm dừng, nghiêng đầu nhìn, mới phát hiện bên cạnh sớm đã chẳng thấy người đâu, anh quay lại, Hứa Thanh Nhiên thoạt đầu còn đi cạnh mình đã đứng cách xa mấy mét, hơi cúi đầu, tay phải cầm điện thoại, tay trái đút túi, khóe miệng dạt dào ý cười.
Trình Ý giật nảy, hơi khó thích ứng, anh và Hứa Thanh Nhiên cùng tốt nghiệp một học viện ý, cùng phòng kí túc xá, bây giờ lại là đồng nghiệp trong cùng một bệnh viện, cái kiểu nhìn điện thoại cười ngốc nghếch thế kia vẫn là lần đầu tiên đấy.
Mẹ kiếp đừng có mà bảo là bị trúng tà !
Anh vội vã vòng lại, vỗ sau lưng người đàn ông, ân cân hỏi: "Thanh Nhiên này, cậu có chỗ nào không khỏe à?"
Hứa Thanh Nhiên tắt điện thoại bỏ vào trong túi, thu lại vẻ tươi cười, ngước mắt, "Làm sao?"
Trình Ý vuốt ngực cho nhuận khí, "Cậu biết vừa rồi cậu đáng sợ biết bao không?"
Đầu mày Hứa Thanh Nhiên khẽ nhíu vào, không hiểu ra sao.
Trình Ý nói: "Mới nãy cậu cười với điện thoại giống y một tên thiểu năng, mẹ kiếp dọa chết tôi rồi!"
Hứa Thanh Nhiên nâng mí mắt, nghiêng đầu hỏi một câu: "Tôi cười rất đáng sợ?"
Trình Ý vội vã gật đầu, ngữ khí thành thực: "Còn không phải chắc! Lần sau dù sao cũng đừng như vậy nữa, sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-du-chua/2423760/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.