Hình ảnh vẫn giống như trong ký ức của cô. Trong phòng học chất đầy bàn ghế gỗ ngổn ngang, màn cửa đung đưa theo gió, ánh nắng ấm áp của mùa xuân nghiêng qua cánh cửa thủy tinh mà vào trong, chiểu thẳng vào cậu thiếu niên đang ngủ say trên bàn bên cửa sổ.
Cổ áo đồng phục xanh trắng của cậu nam sinh lộn xộn, cậu không chút phòng bị gối đầu lên cánh tay tay, hoàn toàn không nhận ra cô gái mảnh khảnh đang lặng lẽ tựa vào bên cạnh mình.
Từ góc chụp, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt điềm tĩnh của cô gái và đôi tay cô đặt sau lưng vô thức siết chặt vì lo lắng.
Bên ngoài cửa sổ là một khoảng trời rộng lớn màu xanh rực rỡ của đầu xuân.
Đó thật sự là một bức ảnh đẹp.
Mà mười năm sau, Lê Đông mở ra vẫn chỉ thấy cả người lạnh lẽo, thậm chí cô còn không dám đến bên cánh cửa đó như thể chỉ một giây tiếp theo sẽ mọc ra hàng trăm hàng ngàn con mắt.
Vội vàng thoát khỏi mục WeChat, cảm giác khó thở lập tức biến mất.
Đối phương là ai? Vì sao lại gửi cô bức ảnh này? Là giống như Tiểu Dương thấy cô rất ngầu hay chỉ đơn giản là muốn nói chuyện này với cô? Hay là đối phương vẫn còn canh cánh chuyện này? Năm đó, bức ảnh này bị cả khóa, thậm chí là thầy cô học sinh cả trường truyền tay nhau, Lê Đông không biết gì về thân phận và mục đích của người gửi bức ảnh này.
Tiểu Dương nói cậu không cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dong/3509247/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.