Đứng dưới ánh trăng bạc sáng vằng vặc, Lê Đông cong môi cười.
Cơn gió mùa đông lạnh se sắt thổi tới, làm rối mái tóc cột đuôi ngựa lỏng lẻo của cô, những lọn tóc bay lên bay xuống trong màn đêm, thoang thoảng hương cúc nhẹ nhàng mà quyến rũ.
Đáy mắt Kỳ Hạ Cảnh nhuốm ý cười ấm áp, anh cong môi, khẽ hỏi cô: “Em đang cười gì vậy?”
Lê Đông chỉ lắc đầu: “Không có gì.”
Trên bàn chân nhỏ nhắn, mềm mại của người phụ nữ dính cát, ngón chân trắng trẻo, mịn màng, cổ chân có thể dễ dàng ôm gọn trong lòng bàn tay.
Kỳ Hạ Cảnh nâng cổ chân của Lê Đông lên, không cho phép cô trốn tránh, anh cầm khăn lụa lau từng chút đất cát đi, trông thấy mu bàn chân cô căng lên vì căng thẳng, ngón chân hơi cuộn tròn lại.
Từ sau nụ hôn lần trước, anh đã phát hiện ra, không hiểu lý do tại sao nhưng chỉ cần hai người có hành động hơi thân mật một chút là cả tâm lý và thể xác của Lê Đông đều nhanh chóng trở nên căng cứng.
Lần này cũng vậy.
Nửa phút trước, cô còn đang cười tít mắt nhưng giờ lại giãy giụa đòi rút chân về, sau đó vội vã cúi người xuống để đi tất và giày.
Lê Đông thắt dây giày lại, lảng tránh ánh mắt của anh, định bụng bỏ đi: “Khuya rồi, chúng ta về thôi…”
“A Lê.”
Kỳ Hạ Cảnh quỳ một chân dưới đất ngay trước mặt cô, thấy Lê Đông nghe anh gọi, quay đầu lại nhìn anh, anh ngồi thẳng lưng lên, lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dong/3506844/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.