“Cục cưng à, tớ qua chỗ cậu rồi bọn mình đi ăn trưa được không?”
Giọng nói ngọt ngào của Thẩm Sơ Mạn vang lên lanh lảnh trong ống nghe, khiến tâm trạng người nghe cũng vui lây: “Tuần này công việc ở phòng làm việc bận chết đi được, suốt mấy hôm nay giờ tớ mới được nghỉ một chút.”
Còn một lát nữa mới bắt đầu giờ làm việc buổi sáng, Lê Đông để ống nghe y tế xuống mặt bàn, nhướng mày, ôn tồn hỏi: “Cậu muốn đi ăn ở đâu? Tớ bao.”
Thẩm Sơ Mạn trầm ngâm một lát, quả quyết nói: “Vậy ăn ở căng tin của bọn cậu đi, Từ Lãm suốt ngày khoe khoang chỗ đó với tớ.”
“Được thôi.” Lê Đông cười đồng ý, sau đó dường như lại nhớ ra chuyện gì đó, cô nói tiếp: “Có điều, chắc là sẽ có thêm một người nữa đi ăn cùng với bọn mình đấy… Cậu có còn nhớ Đặng Giai Oánh không? Bạn học cấp ba của bọn mình ấy.”
Mấy ngày nay, ngày nào Đặng Giai Oánh cũng chạy tới bệnh viện, dù bận đến đâu cũng không quên rủ Lê Đông đi ăn trưa. Nếu Thẩm Sơ Mạn muốn đi ăn chỗ khác thì không sao nhưng nếu tới căng tin của bệnh viện để ăn thì thực sự không tiện tránh mặt Đặng Giai Oánh.
“Có phải là con bé học cùng cấp hai với cậu phải không?” Thẩm Sơ Mạn vẫn còn nhớ mang máng, giọng cô ấy có vẻ xem thường đối phương: “Cô ta tới rủ cậu ăn cơm làm gì vậy? Có việc gì muốn nhờ vả cậu à?”
“Vì chuyện của Thịnh Huệ. Đặng Giai Oánh đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dong/3505826/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.