“Ngoan, anh cũng nhớ em.”
Vừa nói xong, Kỳ Hạ Cảnh nghe thấy tiếng hít thở ở đầu dây bên kia đột nhiên ngừng lại vài giây.
Nghĩ đến gương mặt đỏ bừng, nín thở rũ mắt ngượng ngùng không biết trả lời thế nào, yết hầu của Kỳ Hạ Cảnh khẽ chuyển động một cái, cổ họng hơi ngứa.
Cơn nghiện thuốc lá từ lâu bỗng xuất hiện, anh lười biếng ngồi trong xe, tay trái cầm điện thoại, ánh mắt dừng lại trên chiếc kẹo que trong hộc xe.
Đây là cái kẹo Lê Đông tặng anh hôm phẫu thuật thất bại.
Tay phải rảnh rỗi lấy kẹo ra đặt trong lòng bàn tay ngắm nhìn, Kỳ Hạ Cảnh kiên nhẫn nhìn những đường vân trên cây kẹo, nặng nề nói: “Sao không nói gì?”
Một lúc lâu sau, Lê Đông mới hắng giọng, gượng gạo nói sang chuyện khác: "Chiều nay anh đột nhiên xin nghỉ, có việc gì gấp sao?"
“Đi gặp một người.” Đôi mắt đen láy của Kỳ Hạ Cảnh hơi trầm xuống, nhếch môi một cái, giọng điệu lại trở nên thoải mái: “Khoảng một tiếng nữa là về thôi, sẽ không trễ hẹn đâu.”
Lê Đông lại ngẩn người, khẽ giải thích: “Em không có ý thúc giục anh…”
"Ừm, anh biết.”
Kỳ Hạ Cảnh trêu chọc: "Là em không chờ được muốn gặp anh.”
Cúp điện thoại, không khí trong xe trở lại sự trầm lặng, sự dịu dàng tan biến trong đôi mắt đen của người đàn ông, thay vào đó là sự xa cách lạnh lẽo sâu không thấy đáy.
Cẩn thận tính toán, ngoại trừ lần về tham gia tang lễ ông ngoại, lần gần nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dong/3504478/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.