Chương trước
Chương sau
Mưa rơi như trút nước, giọt mưa tròn xoe vô tình đập lên cửa kính xe, liên tiếp phát ra những âm thanh rầu rĩ, như là nhạc đệm cho radio trong xe vậy.

*Hy vọng rằng em sẽ là người cuối cùng nhưng trưởng thành và thanh xuân lại chẳng thể gặp nhau.

Một ngọn đèn, một thành phố, tìm kiếm một người, một chặng đường lang thang phiêu bạt.

Đi ngang qua thế giới của em, khiến tôi đã dùng tất cả sức sống của mình, xin hãy cứ bước về phía trước, đừng quay đầu lại.*

Giọng nam dịu dàng theo tiếng nhạc buồn bã vang lên trong xe, khiến hai người trong xe chìm trong khoảnh khắc đau khổ tĩnh mịch.

Xuyên thấu qua cửa sổ xe bằng kính, Lê Đông ngẩn người nhìn đường phố trống trải nhanh chóng lùi về phía sau, giọng nói khàn khàn của Kỳ Hạ Cảnh lúc cõng cô không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu.

Mưa to tầm tã, người đàn ông như vầng trăng sáng được các ngôi sao vây xung quanh khàn giọng hỏi cô, có phải lúc ở bên nhau anh đối xử với em rất tệ không.

Trái tim dường như bị người ta siết chặt, mỗi lần hít thở đều đau đớn như kim đâm.

Lòng Lê Đông có chút hổ thẹn, Kỳ Hạ Cảnh như đi trên băng mỏng, ngoài miệng thì thoải mái nói không nhắc đến quá khứ của hai người nữa nhưng thực tế thì chưa bao giờ thoát khỏi sự đau khổ mười năm trước, ngược lại còn càng ngày càng lún sâu trong bùn lầy.

Thật ra cô nên biết điều đó từ sớm mới phải.

Khoảng thời gian thân mật này khiến Lê Đông quên mất chuyện không nên nhắc tới trong quá khứ, cũng quên mất chuyện hai tháng nữa Kỳ Hạ Cảnh phải trở về Thượng Hải.

Lông mi dài rủ xuống, sự bất lực mà mờ mịt quen thuộc lại tràn ngập trong lòng, rõ ràng mới trải qua cảnh tượng dịu dàng, cô lại có một cảm giác lực bất tòng tâm.

"Buổi tối hôm chú dì đến, em đã đồng ý sẽ kiên nhẫn và tin tưởng anh hơn.”

Porsche dừng lại dưới lầu, lúc xoay người định xuống xe, Lê Đông nghe thấy phía sau vang lên tiếng nói khàn khàn của Kỳ Hạ Cảnh: “Cho anh thêm chút thời gian đi.”

Động tác mở cửa xe của cô cứng đờ.

Kỳ Hạ Cảnh luôn rất nhạy cảm, cảm nhận được tất cả cảm xúc rất nhỏ của cô.

"Lê Đông, anh biết em có rất nhiều tủi thân.” Lời nói của người đàn ông vô cùng tối nghĩa, khiến Lê Đông thậm chí không dám quay đầu lại nhìn biểu cảm của anh lúc này: "Nhưng nếu đến em cũng từ bỏ, anh sẽ thật sự không kiên trì nổi nữa.”

Lòng có tâm sự khiến đề tài nói chuyện của hai người trở nên nặng nề, Lê Đông không rõ Kỳ Hạ Cảnh đã biết cái gì nhưng lúc nghe anh nói những lời này, cô chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt.

Hít sâu một hơi, Lê Đông nghẹn ngào, không xoay người mà chỉ gật đầu đồng ý: “Được.”

Sau tiếng đóng cửa xe, bóng dáng mảnh mai của người phụ nữ nhanh chóng biến mất trong màn mưa, bộ dáng rời đi không chút lưu luyến khiến Kỳ Hạ Cảnh nhớ tới ngày Lê Đông đề nghị chia tay.

Khi đó bởi vì anh từ bỏ offer nên bị đuổi ra khỏi nhà, thi đại học xong liền chọn đại học y Thượng Hải như đã hẹn, khi chăm sóc ông ngoại đột nhiên sinh bệnh ở nước A, những lúc rảnh rỗi anh đều suy nghĩ kế hoạch cho bốn năm tương lai của họ.

Tin tưởng mọi chuyện là do con người, tin tưởng hai bên đến với nhau là có thể loại bỏ muôn vàn khó khăn, Luvevaland chấm co, cho nên mới không chút do dự vứt bỏ toàn bộ thế giới, chỉ muốn ở lại bên cạnh cô gái mình yêu.

Cho đến khi người nhà nói cho anh biết, Lê Đông trúng tuyển một trường đại học y ở bản địa, cho đến khi chính miệng cô thừa nhận trong điện thoại.

Bây giờ nhớ lại, bất cứ lời chia tay nào cũng có điềm báo từ sớm. Sau khi Kỳ Hạ Cảnh hết bị cấm túc trở về trường, bọn họ rất hay cãi nhau, cho dù là Lê Đông trả lại quà anh tỉ mỉ chọn lựa, hoặc là không cho anh đưa đón cô đi học, Kỳ Hạ Cảnh đều cảm thấy bất mãn tức giận.

Anh nghĩ Lê Đông có nỗi khổ riêng, vì thế nhẫn nhịn sự tức giận khi bị lừa gạt, dùng sự dịu dàng kiên nhẫn cuối cùng nói với cô rằng, anh có thể học lại, có thể cắt đứt hoàn toàn quan hệ với người nhà, có thể…

"Kỳ Hạ Cảnh, em thật sự rất mệt!" Lê Đông bình tĩnh cắt ngang, dùng giọng điệu khiến Kỳ Hạ Cảnh nếm được mùi vị châm chọc tự rước lấy nhục: "Chúng ta chia tay đi."

Đầu óc anh choáng váng vì tức giận, lần đầu tiên hét lên với cô: "Lê Đông, em phải hiểu là nếu như em nhất định muốn chia tay, Luvevaland chấm co, chúng ta sẽ không bao giờ có thể ở bên nhau nữa.”

Cô nói được.

Cho đến hôm nay, anh vẫn nhớ đêm hôm chia tay anh không ngủ, ngẫm nghĩ vô số lần xem mình đã phạm sai lầm gì, nghĩ xem tại sao mình lại đánh mất Lê Đông.

Sau đó anh như phát điên đi máy bay suốt đêm về nước, gọi điện thoại hơn trăm lần chỉ nghe thấy tiếng máy bận, dùng hết tiền trên người mua quà rồi đứng dưới tòa nhà chờ Lê Đông ba ngày ba đêm.

Đến ngày thứ tư khi tia nắng ban mai xuyên qua tầng mây, bầu trời xuất hiện ánh sáng, Kỳ Hạ Cảnh mới giật mình tỉnh ngộ.

Lê Đông thật sự không cần anh nữa.

Cô quyết liệt rời đi không hề dây dưa dài dòng, cho dù anh biết sai, cho dù anh muốn bù đắp, cô cũng sẽ không cho anh một cơ hội nói lời xin lỗi.

Cuối cùng Kỳ Hạ Cảnh chỉ còn hai bàn tay trắng, mất hết tất cả.

Ngoài cửa sổ là tiếng mưa rơi rả rích, ca khúc tình sầu phát đi phát lại, thật lâu sau, Kỳ Hạ Cảnh tựa đầu vào tay lái, nhắm mắt, tay cầm chiếc áo khoác Lê Đông mặc, trên đó vẫn còn sót lại hơi ấm và mùi hương của cô.

Người đàn ông ngồi một mình trong xe rất lâu.

Cho đến khi điện thoại rung lên, là số điện thoại bị chặn rất lâu gọi tới.

Mặt Kỳ Hạ Cảnh không chút thay đổi nhận máy.

"Chúng ta nói chuyện đi." Trong điện thoại truyền ra một giọng nữ trầm ồn: “Mẹ có thể trả lời câu hỏi trong tin nhắn của con.”

Sau khi có kết quả kiểm tra sức khỏe và chẩn đoán, tất cả mọi người nhà họ Lê đều buông được tảng đá lớn trong lòng xuống, Luvevaland chấm co, đêm đó Lê Minh Cường đề nghị phải mau chóng về nhà.

Đối mặt với lời giữ lại của Lê Đông, người ba ít nói kiên trì đáp lại: “Ba với mẹ con ở chỗ con cũng chẳng ích gì, chỉ tổ ảnh hưởng đến chuyện nghỉ ngơi của con."

Hai người giằng co mãi, cuối cùng Chu Hồng Diễm đành phải ra mặt hòa giải, xác định thứ bảy sẽ rời khỏi đây về thị trấn.

Ở tạm vài ngày, Chu Hồng Diễm phát hiện Lê Đông có không ít đồ cũ, muốn dọn dẹp sắp xếp lại giúp cô trước khi đi.

Vì sợ bị mất đồ nên Lê Đông đành đi với mẹ, hai mẹ con giành thời gian cả đêm dọn không ít đồ cũ đã chất đống.

"Con xem, lúc còn bé con xinh đẹp ngoan ngoãn biết bao.”

Chu Hồng Diễm tìm được quyển album ảnh cũ trong giá sách, lúc này đang ngồi cạnh bàn lật xem, Luvevaland chấm co, giọng điệu vô cùng hoài niệm: “Khi đó mỗi lần mang con ra ngoài, trên trấn lúc nào cũng có người muốn nhận con dâu nhỏ đó.”

Lê Đông dừng việc đang làm lại, tới gần nhìn cuốn album trong tay mẹ, nhìn cô bé vô ưu vô lo cười vui vẻ trong trong tay bà.

"Lúc còn bé con hoạt bát hơn bây giờ nhiều.” Chu Hồng Diễm nhìn ảnh chụp, không khỏi liên tục cảm thán: "Hình như đến lúc đi học thì càng ngày càng không thích nói chuyện…”

Người phụ nữ lật trang album tiếp theo, tiếng nói đột nhiên im bặt.

Trong đó là bức ảnh gia đình lúc Lê Đông được trăm ngày, lúc ấy vẫn chưa có Chu Tự Xuyên, Lê Viện trong ảnh đang ôm Lê Đông nhỏ, gia đình bốn người nghèo khó đứng trước ống kính cười hạnh phúc mỹ mãn.

Một người thường ngày vẫn rất hay nói như Chu Hồng Diễm đột nhiên im lặng, ngón tay thô ráp của người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh chụp, rất lâu sau mới cúi đầu nói: "Thật ra cô út của con thương con nhất.”

Lê Viện chỉ lớn hơn Lê Đông mười một tuổi, lúc Lê Đông đi học tiểu học thì Lê Viện cũng chỉ mới học cấp ba, mỗi lần thấy Lê Đông thèm đồ ăn vặt của những bạn nhỏ khác, cô út đều nhịn đói tiết kiệm tiền, đưa cho anh chị mua đồ cho Lê Đông.

Sau khi cô út tốt nghiệp cấp ba, đi học đại học, biết sức khỏe Lê Minh Cường mệt mỏi suy sụp, cô út lại càng ăn mặc tiết kiệm, suốt bốn năm chưa từng đòi một đồng tiền nào của gia đình, ngày lễ ngày tết còn gửi thuốc bổ về.

"Sau đó ba con nói với mẹ, có phải Tiểu Viện trước kia nghèo quá nên sợ rồi không, cho nên bây giờ mới nhất quyết muốn gả vào nhà giàu." Lê Minh Cường ở phòng khách xem TV, Chu Hồng Diễm thấp giọng không dám nói to: "Chuyện hôn lễ, cô út của con tới tìm con rồi đúng không?"

Lê Đông chỉ gật đầu không trả lời, do dự hồi lâu, cô vẫn hỏi mẹ vấn đề đã quấy rầy mình nhiều năm: “Con nghe rất nhiều người nói, năm đó mẹ kết hôn với ba cũng có rất nhiều người phản đối, cảm thấy nhà ba quá nghèo nhưng mẹ vẫn nhất quyết trở thành người nhà với ba. Tại sao đổi thành người giàu, hai người lại không thể chấp nhận?”

“Con biết mẹ sẽ nói người kia đã có hôn ước rồi." Thấy Chu Hồng Diễm nhướng mày muốn lên tiếng phản bác, Lê Đông nói trước một bước: “Nhưng cô út cũng đã giải thích rất nhiều lần, cô út không hề chen chân vào hôn nhân của người khác.

Rõ ràng ba và mẹ mới thật sự là người nhìn cô út lớn lên, là những người thương cô út nhất, tại sao không thể tin lời cô ấy chứ?”

Giọng Lê Đông cao lên, cô rất hiếm khi thể hiện tâm trạng kích động trước mặt mẹ mình: “Nếu ngay cả hai người cũng không tin cô út, vậy trên đời còn ai có thể tin cô ấy nữa?”

Dứt lời, cô phát hiện đầu ngón tay giấu trong áo mình cũng run lên nhè nhẹ.

Cô cũng không biết tại sao mình lại tranh luận giúp cô út, hy vọng ba mẹ có thể bỏ những lời đồn đãi kia ngoài tai, chọn tin tưởng cô út như thế.

Giống như đang tranh luận vì bản thân năm xưa không giỏi ăn nói vậy.

Chu Hồng Diễm bị hỏi đến mức á khẩu không trả lời được.

Lúc này điện thoại di động ở trong túi rung lên, Lê Đông cúi đầu nhìn, Luvevaland chấm co, là cô út gửi tin nhắn đến cùng với tin nhắn thông báo tài khoản nhận được ba vạn tệ. Luvevaland chấm co. Cô nhíu mày, nhỏ giọng tìm một cái cớ đứng dậy vào nhà vệ sinh.

Lê Viện: “Tiểu Đông, hai ngày nay cháu phải vất vả lo cho anh chị rồi, tiền này cháu mua cho họ chút thuốc bổ tốt một chút, đừng nói là cô đưa.”

Lê Viện: “Cô nghe Kỳ Thâm nói chuyện phù dâu rồi, cô biết cháu có khó xử của mình, đừng bận lòng, cô hiểu tấm lòng của cháu mà.”

Trong nhà vệ sinh vô cùng yên tĩnh, Lê Đông dựa vào bồn rửa tay nhìn màn hình điện thoại di động rất lâu, một lúc sau mới gõ chữ trả lời: “Cháu sẽ mua thuốc bổ, cô út đừng lo lắng.”

"Chuyện phù dâu cháu đã đồng ý với dượng rồi, không sao đâu.” Đầu ngón tay dừng lại, Lê Đông chân thành chúc phúc: "Cô út, cháu tin một ngày nào đó, ba cháu sẽ lại đón nhận cô."

Cất điện thoại di động đi, Lê Đông đi ra khỏi nhà vệ sinh liền nhìn thấy mẹ đang bận rộn đi lại trong phòng bếp, ba vốn ở phòng khách thì lại ngồi một mình trên giường, cầm cuốn album ảnh cũ kĩ quen thuộc trong tay.

Mấy năm ốm đau tra tấn, con người từng là trụ cột đã sớm bị đè sụp, không còn trẻ trung cường tráng như trước nữa, lưng người đàn ông còng xuống, dường như không thẳng lại được nữa. Ông cúi đầu, ngắm nhìn tấm ảnh gia đình bốn người kia rất lâu.

Chuyện phù dâu đã quyết định, cuối tuần Lê Đông phải đưa ba mẹ về, cho nên thời gian thử trang phục phù dâu được hẹn sau giờ tan tầm ngày thứ năm.

Bởi vì mới vừa tiếp nhận chuyện của Thịnh Tuệ, mấy ngày nay Đặng Giai Oánh đều chạy đến bệnh viện, Luvevaland chấm co, bữa trưa còn không quên kéo Lê Đông đi ăn, ngay cả Từ Lãm nhìn thấy cũng trêu chọc, nói hai người dạo này như sinh đôi vậy, suốt ngày như hình với bóng.

Đặng Giai Oánh luôn thân mật kéo cánh tay Lê Đông, cười hì hì nói: "Anh không hiểu chuyện này đâu, hai chúng tôi đều là người địa phương nhỏ, từ cấp hai đã là bạn học cùng lớp rồi."

Mỗi lần như vậy Lê Đông đều chỉ biết cười nhạt rút tay ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.