“Hai người các cậu đi đâu lâu thế, ngay cả điện thoại cũng không nghe.”
Kỳ Hạ Cảnh biến mất lâu như vậy, ngay cả Lê Đông cũng đi toilet hơn mười phút, bây giờ hai người lại xách một túi lớn trở lại, bên trong còn có miếng giữ nhiệt và thuốc giảm đau.
Dù Từ Lãm và Thẩm Sơ Mạn có ngốc đến đâu cũng phản ứng được vì sao hai người kia lại đi ra ngoài rồi.
Thẩm Sơ Mạn nhìn túi nước ấm trong lòng ngực Lê Đông, bất tri bất giác hiểu ra vì sao trong cả bữa ăn cô không nói gì, vì sao cả quá trình vẻ mặt Kỳ Hạ Cảnh lại lạnh lùng gọi đồ không cay và muốn nước ấm rồi.
Thuốc giảm đau nhanh chóng có tác dụng khiến cơn đau thuyên giảm, mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt của Lê Đông đã tốt hơn, mấy lần cô đã nói rằng không có chuyện gì to tát.
Ngược lại Thẩm Sơ Mạn và Từ Lãm lại cảm thấy ngượng ngùng, hơn nữa hai người họ cũng ăn sắp xong rồi, bọn họ trò chuyện vài câu rồi rời đi.
Lê Đông đứng dậy gọi người phục vụ tính tiền, nhưng Từ Lãm ở bên cạnh đã nói trước một bước: “Không cần hỏi đâu, vừa rồi tớ đã hỏi phục vụ, Kỳ ca đã thanh toán xong rồi.”
Kỳ Hạ Cảnh lúc này đang lạnh mặt tranh cãi với Thẩm Sơ Mạn xem ai sẽ đưa Lê Đông về nhà.
Người đàn ông tùy ý vắt áo khoác trên cánh tay, thản nhiên liếc nhìn chai rượu ở chỗ Thẩm Sơ Mạn, anh nhếch môi trào phúng: “Say rượu tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dong/3492008/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.