Tiếng chó sủa vui sướng từ xa tới gần cắt ngang suy nghĩ, Kỳ Hạ Cảnh hoàn hồn liền thấy Đồ Hộp lại được tự do chạy như bay về phía anh, đầu lưỡi rũ ra bên ngoài còn nhỏ nước miếng.
Kỳ Hạ Cảnh cúi đầu nhìn con chó lông vàng đang điên cuồng ôm đùi anh, cong môi thấp giọng cười cười, xoa bừa lên cái đầu như quả trứng của nó: “Mạng con chó đần dài ghê.”
Hai người dắt chó trở lại trong xe, trên đường trở về Lê Đông ở ghế phụ cứ mãi trầm mặc, chỉ có vài lần cười miễn cưỡng cũng là do Đồ Hộp chủ động liếm cô.
“Lê Đông.”
Bên trong chiếc xe Porsche nhỏ hẹp bí bách, Kỳ Hạ Cảnh dừng xe vững vàng ở gara ngầm, quay đầu nhìn về phía Lê Đông không nói một lời, trầm giọng bảo: “Bác sĩ nói dựa theo tình trạng của Đồ Hộp có thể sống đến mười sáu mười bảy tuổi.”
“Ừm." Lê Đông cúi đầu cởi đai an toàn, lại liên tục hai lần không ấn đến hết, than nhẹ:
"Chỉ là đột nhiên cảm thấy thời gian hình như rất tàn nhẫn.”
Xa cách quá lâu, gặp được lại quá muộn.
“Mấy năm nay tôi nuôi Đồ Hộp rất tốt.”
Kỳ Hạ Cảnh duỗi tay cởi bỏ đai an toàn cho cô, cụp mắt đi lấy di động trong hộc phía trước: “Chỉ cần cô bằng lòng thì tất cả đều kịp...”
Còn chưa dứt lời, con chó lông vàng không chịu cô đơn đã ghé vào giữa hai người một hai đòi dính lấy, vươn đầu chó dùng cái mũi ngửi cánh tay Kỳ Hạ Cảnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dong/3484205/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.