Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên Kỳ Hạ Cảnh không mang theo bất cứ cảm xúc tiêu cực nào, thậm chí còn cười nói về quá khứ của hai người.
Kỳ Hạ Cảnh đang cúi đầu dùng khăn lông lau Đồ Hộp, nụ cười trong mắt còn chưa rút đi, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong làm nụ cười nhạt lười biếng này mang theo vài phần tùy hứng phóng túng, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của chàng thiếu niên tuổi mười tám.
Người đàn ông không còn cả người đầy gai như khi gặp lại, hận không thể dùng mỗi câu nói đâm hai người mình đầy thương tích nữa.
Dường như cuối cùng anh cũng có thể bỏ qua quá khứ, dùng miệng lưỡi bình thản để nói đến những chuyện đã từng.
Lê Đông tự thấy chưa từng hy vọng xa vời rằng mười năm sau hai người còn có thể gương vỡ lại lành, làm như không có việc gì.
Cô chỉ hy vọng trong hai tháng Kỳ Hạ Cảnh ở lại, bọn họ có thể hòa thuận cùng nhau công tác, không coi nhau là kẻ thù địch.
Hiện tại Kỳ Hạ Cảnh còn cho cô nhiều hơn cô muốn.
Cô nên thấy đủ.
Bởi vì Đồ Hộp quá hiếu động, hai người tắm cho chó nên trên người đều dính không ít nước, Lê Đông lấy ra một khăn lông mới tinh từ trong ngăn kéo, đưa cho Kỳ Hạ Cảnh: “Lau trước đi.”
Trên khăn lông in hình Stitch, Kỳ Hạ Cảnh cụp mắt: “Không cần, tôi trở về thay bộ quần áo.”
Lê Đông nhìn về phía vệt nước lớn trên cổ tay áo trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dong/3471759/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.