Lê Đông sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn Kỳ Hạ Cảnh cách đó vài mét, người đàn ông đang bị Đồ Hộp cắn ống quần đòi ăn bánh bao, vẻ mặt đầy không kiên nhẫn.
“Không phải quên đâu ạ.”
Lê Đông đẩy đồ lại cho bà lão, giọng điệu dịu dàng đến mức chính cô cũng không nhận ra:
“Là anh ấy cố ý để lại cho bà và người ấy của bà đó ạ.”
Sau khi được bà lão hết lời cảm ơn, cô nhanh chóng bước về phía đường nhựa, Kỳ Hạ Cảnh đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với Đồ Hộp, cong môi hỏi: “Nhiều bánh bao như vậy thì phải làm sao?”
“Cho Từ Lãm.” Kỳ Hạ Cảnh giơ túi lên, đề phòng Đồ Hộp lợi dụng thời cơ: “Người ngu ngốc, ăn nhiều.”
Thấy Lê Đông vẫn hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt trong veo mỉm cười, mái tóc mềm mại nhẹ nhàng đung đưa trong gió, trên người người phụ nữ có mùi hoa cúc rất nhẹ, cùng với làn sương mát của buổi sớm như bị hút vào lồng ngực.
Kỳ Hạ Cảnh rũ mắt xuống, thấp giọng hỏi cô: “Đang cười cái gì thế?”
Lê Đông lắc đầu muốn nói không có gì, nhưng cuối cùng lại không nhịn được nhếch môi: “Chỉ là cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của anh khá đặc biệt.”
-
Buổi sáng đến bệnh viện vẫn là Lê Đông lái xe, Kỳ Hạ Cảnh ngồi ở ghế lái phụ giúp quan sát đường đi.
Như thường lệ, khi đi qua trường cấp hai phải kẹt xe mất mười lăm phút, có lẽ cảm thấy trong xe quá yên tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dong/3464725/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.