Kỳ Hạ Cảnh không nhắn tin trả lời nữa, nhưng Từ Lãm biết chắc rằng người nào đó đã đọc không sót một chữ.
Anh ấy quá hiểu Kỳ Hạ Cảnh, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Lê Đông thì dù là mười năm trước hay bây giờ, lòng của Kỳ Hạ Cảnh cũng đều rối bời cả lên.
Năm lớp mười hai, lúc hẹn hò với Lê Đông, Kỳ Hạ Cảnh chỉ hận không thể khoe chuyện này cho cả thế giới biết. Anh nghĩ chỉ cần hai người thật lòng thích nhau thì tình yêu của họ cũng sẽ đẹp giống như truyện cổ tích vậy.
Từ Lãm vẫn nhớ rõ cái đêm Kỳ Hạ Cảnh bị đuổi ra khỏi nhà, đứa con được ông trời ưu ái đó không có xu nào trong túi nhưng vẫn mỉm cười kiêu ngạo, tuyên bố với Từ Lãm rằng anh đã quyết định từ bỏ việc du học, thay vào đó sẽ nỗ lực hết mình để chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
“Thời gian bốn năm quá dài.”
Vùng ngoại ô vào giữa hè vắng vẻ và yên tĩnh, thiếu niên mười tám tuổi tràn đầy nhiệt huyết đứng trên sườn núi xanh biếc, vạt áo bị gió chiều oi bức thổi tung bay, đôi mắt sáng ngời như dải ngân hà trên bầu trời sau lưng.
Kỳ Hạ Cảnh nói: “Tớ không nỡ để cô ấy ở lại một mình.”
Khi đó Từ Lãm không dám nói một câu ủng hộ, bởi với những người xuất thân từ gia đình như anh ấy và Kỳ Hạ Cảnh mà nói, cuộc đời của họ đã bị sắp đặt sẵn kể từ khi sinh ra cho đến tận ba mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dong/3458576/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.