“Cũng được.” Từ Lãm gật đầu đồng ý, nhưng khi tầm mắt vô tình đảo qua điện thoại của người nào đó xong thì anh ấy không nhịn được mà mở miệng trêu chọc: “Trời trời, hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây hay gì mà cậu lại để cho người khác dắt Đồ Hộp đi dạo thế.”
Kỳ Hạ Cảnh hơi ngẩng đầu lên liếc Từ Lãm một phát.
Ảnh chụp nhòe như thể bị ai quết mỡ heo lên vậy, nhìn qua không biết người trong ảnh là nam hay nữ, nhưng chỉ dựa vào chuyện Kỳ Hạ Cảnh chịu cho người đó dắt chó thôi là cũng đủ để Từ Lãm kinh ngạc hơn nửa năm trời rồi.
Người khác nuôi chó cùng lắm chỉ xem nó như người nhà hay con cái, Kỳ Hạ Cảnh thì khác, anh nuôi chó mà còn quý nó hơn cả hột xoàn kim cương, đi đâu cũng phải dắt theo, cẩn thận từng li từng tí chỉ sợ nó đụng vào đâu xong lại sứt đầu mẻ trán thì khổ.
Từ Lãm vẫn còn nhớ như in có một lần khi đi du lịch ở nước G, lúc đó có một thằng oắt con cứ ngoan cố lén đút chocolate cho Đồ Hộp ăn dù đã bị Kỳ Hạ Cảnh cảnh cáo mấy lần, thế là anh tức giận chửi thẳng mặt thằng nhóc luôn.
Cuối cùng tiếng khóc thảm thiết của thằng nhóc đã kéo người lớn trong nhà nó tới, đám người này còn tính cãi lại mấy câu thay đứa nhỏ nhà mình, ai biết cuối cùng lại bị Kỳ Hạ Cảnh mắng chung một trận cho nhớ đời.
Dù đã là bạn nối khố với nhau hơn hai mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dong/3458573/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.