Hồi ức bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang, Lê Đông giật nảy mình, cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt đào hoa lạnh nhạt của Kỳ Hạ Cảnh, giọng nói lạnh lùng của anh cũng vang lên bên tai: “Cô thống kê lại các chỉ số kiểm tra của bệnh nhân VIP sau khi nhập viện cùng với những số liệu tương tự trong năm năm gần đây giúp tôi, sau đó nộp cho tôi vào ngày mốt trước khi tan làm, được không?”
Từ Lãm nhíu mày, nhưng anh ấy vừa định khuyên thì Lê Đông đã bình tĩnh tiếp lời: “Không thành vấn đề.”
Công việc này đã được phân cho những người khác trong tổ, nhưng chuyện giám sát tình hình của bệnh nhân VIP cũng coi như công việc của cô, bởi vậy cho dù Kỳ Hạ Cảnh không nói thì cô cũng sẽ dành thời gian xem xét nó.
“Tốt lắm.” Kỳ Hạ Cảnh khích lệ, nhưng không ai biết có phải anh đang khen thật lòng hay không.
Từ Lãm còn muốn khuyên thì đã bị Kỳ Hạ Cảnh liếc nhẹ một cái, thế là anh ấy đành nhíu mày đổi chủ đề: “Thời gian nghỉ ngơi mà nói chuyện công việc làm gì, chúng ta nói chuyện gì khác đi. À đúng rồi Lão Kỳ nè, hôm qua cậu dọn nhà à? Nghe nói rất nhiều người trong bệnh viện của chúng ta đều ở đó, cậu có gặp được đồng nghiệp nào không?”
Bước chân của Kỳ Hạ Cảnh hơi khựng lại, qua mấy giây sau anh mới cong môi nở nụ cười nhìn không ra thật giả: “Hẳn là có.”
Sau nhiều năm trôi qua, Lê Đông phát hiện thói quen nói chuyện của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dong/3458571/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.