Chương trước
Chương sau
“ Lão độc vật, qua đây “ Cậu uể oải nói với Độc Cô Bác.

“ Tiểu quái vật, ngươi không có việc gì chứ? “ Độc Cô Bác nhìn hắn vẻ mặt trắng xám, không khỏi lo lắng.

“ Vô sự “ Cậu cười gượng, sau đó đưa đan dược cho Độc Cô Bác.

Độc Cô Bác nhìn trên tay hai viên đan dược, đang định nói lời cảm tạ liền thấy người sau cười lắc đầu, trong lòng cảm động, lời cảm ơn cũng nuốt trở vào trong họng.

“ Như vậy ngươi tại đây điều tức, ta lập tức đem đan dược cho Nhạn Nhạn rồi trở về “ Độc Cô Bác nhanh chóng nói, sau đó bóng dáng liền mất hút, xem ra là đi đưa đan dược cho Độc Cô Nhạn.

Cậu nhìn hắn đã đi, bỏ ra 6000 tích phân từ hệ thống hối đoái Huyết Liên Đan đem bỏ vào miệng. Lại điều tức một hồi, trên khuôn mặt anh tuấn liền hiện lên vẻ hồng nhuận.

.................................................................

Bảng hiệu của Lam Phách học viện đã bị mất, mà thay vào đó là một một tấm biển chữ vàng thật lớn, trên viết năm chữ màu vàng rực: Sử Lai Khắc học viện.

Vào lúc này, trước cửa học viện liền xuất hiện hai bóng người, một già một trẻ.

“ Tiểu quái vật, nhất định phải như vậy sao? Chúng ta có thể thương lượng lại một chút mà “ Độc Cô Bác bất đắc dĩ nhìn bên cạnh Cậu.

“ Lão độc vật, làm người phải biết giữ lời nha, ngươi đã đáp ứng ta rồi “ Cậu trong mắt hiện lên nụ cười như ý.

“ Độc Đấu La? “ Một tiếng kinh nghi vang lên, Cậu theo âm thanh liền thấy Sử Lai Khắc đám người toàn bộ từ bên trong học viện đi ra.

Khi môn vệ bẩm báo Cậu cùng một nhìn qua có vẻ cao ngạo lão nhân trở về, mọi người không nhịn được tò mò ra xem thử.

" Lão sư." Cậu nhìn thấy Đại sư, liền hướng phía mọi người phất phất tay.

Đại sư nhìn hai người bọn họ trong mắt hiện lên một tia tinh quang, vừa muốn bước nhanh tiến đến, lại bị Phất Lan Đức cản lại. Chỉ với một động tác nho nhỏ này là có thể nhìn ra mọi người rất cẩn thận.

Trong số mọi người ở đây, Đại sư không thể nghi ngờ là người có thực lực yếu nhất, một khi hắn bị Độc Cô Bác công kích, chắc chắn không thể sống sót. Xem ra, Phất Lan Đức đối với Độc Cô Bác ấn tượng vẫn còn là tại độc danh thiên hạ a.

Độc Cô Bác chứng kiến thấy động tác của Phất Lan Đức trên trán không khỏi nổi lên vài sợi hắc tuyến, khóe miệng giật giật, cố nén không để cho thần sắc của mình toát ra vẻ khinh thường.

Cậu tự nhiên không có gì cố kỵ, nhanh chân tiến về phía trước nghênh đón " Ta đã trở về."

Đại sư liếc mắt nhìn Cậu một cái, ánh mắt hiện ý dò hỏi.

" Phất Lan Đức viện trưởng, ta có chuyện muốn nói với ngài."

Phất Lan Đức ánh mắt vẫn dừng trên người Độc Cô Bác, lúc này nghe thấy Cậu hướng đến mình nói chuyện thì ánh mắt mới rời đi

" Tiểu Thiên, có chuyện? “-

Cậu mỉm cười “ Lão... Độc Cô tiền bối muốn đến làm cố vấn của học viện chúng ta, ngài có nguyện ý hay không?" Cậu đang định gọi Độc Cô Bác một tiếng lão độc vật, không nghĩ tới bị người sau hung tợn trừng mắt một cái, lập tức sửa lại, thầm nghĩ cũng phải chừa cho hắn một chút mặt mũi a.

" Cái gì?" Không chỉ Phất Lan Đức, kể cả Đại sư ở bên trong, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc hô lên một tiếng, ánh mắt đồng thời trở nên quái dị. Mọi người quay mặt nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.

Độc Cô Bác là ai? Chính là Phong Hào Đấu La. Đừng nói là Sử Lai Khắc học viện, cho dù là Thiên Đấu đế quốc đệ nhất học viện Thiên Đấu Hoàng Gia học viện cũng không có Phong Hào Đấu La tọa trấn.

Cậu nhìn mọi người với ánh mắt kinh ngạc, hỏi dò " Chẳng lẽ các ngươi không đồng ý?"

Phất Lan Đức nuốt một ngụm nước bọt, hỏi ngược lại.

" Ngươi nói thật chứ?"

Cậu gật đầu," Độc Cô tiền bối đã đáp ứng sẽ lưu lại học viện với tư cách cố vấn."

Mọi người đồng thời nhìn về phía Đại sư Ngọc Tiểu Cương, dù sao tại đây hắn cũng là người có ý kiến tốt nhất.

Người sau khuôn mặt cứng ngắc giãn ra nói " Đây là chuyện tốt, Độc Cô tiền bối mặc dù luôn làm việc theo ý mình nhưng người này danh dự rất lớn, đã đáp ứng sẽ không làm ngược lại đâu Phất Lan Đức." Ánh mắt hướng Phất Lan Đức nhìn.

Hai người đã là lão huynh đệ nhiều năm, Phất Lan Đức làm sao lại không hiểu ý tứ của Ngọc Tiểu Cương, liền phất phất tay, mang theo mọi người hướng đến chỗ Độc Cô Bác nghênh đón.

" Độc Cô tiền bối, cảm tạ ngài đã đến học viện chúng ta đảm nhiệm cố vấn chức vụ." Phất Lan Đức cực kì nhiệt tình tiến đến, đi tới trước mặt Độc Cô Bác, vẻ mặt tươi cười. Mặc dù nhìn hắn cười trên mặt vẫn hiện ra nét âm hiểm nhưng trong mắt lại hiện ra một tia chân thành.

Độc Cô Bác hướng Phất Lan Đức gật đầu, xem như hoàn lễ.

“ Ngài... còn có hay không yêu cầu gì khác. Thậm chí là ngài muốn làm hiệu trưởng, cái ghế này ta cũng có thể tặng cho ngài “ Phất Lan Đức nói.

Độc Cô Bác đối với sự nhiệt tình của Phất Lan Đức hiển nhiên không quá hứng thú, phất phất tay nói

" Viện trưởng thì ta không thể làm, ta không có nhiều thời gian để dạy dỗ đệ tử. Hơn nữa phương thức tu luyện của ta cũng không thích hợp với đại đa số hồn sư. Nếu các ngươi đã đáp ứng thì hãy tìm cho ta một chỗ yên tĩnh là được. Ta có chút mệt mỏi, trước tiên ta đi nghỉ ngơi đã."

Phất Lan Đức lập tức đáp ứng một tiếng, mặc dù sự việc bất ngờ không có cái gì chuẩn bị trước, nhưng lâm vào tình huống này thì xử lí cũng không quá khó khăn

" Tiền bối, mời ngài theo ta." Vừa nói liền đi trước dẫn đường, mang theo Độc Cô Bác hướng vào bên trong học viện.

Độc Cô Bác lúc đi qua bên cạnh Cậu, môi hơi động đậy hướng người sau nói gì đó, lúc đó mới hướng theo Phất Lan Đức rời đi.

Thực ra hắn không hề có chút mệt mỏi, chỉ là Độc Cô Bác luôn ghét nhất bị phiền toái, không muốn ở lại chỗ này cùng nhiều người nói chuyện mà thôi.

Nhìn bóng dáng Phất Lan Đức dẫn theo Độc Cô Bác đi xa, Liễu Nhị Long không nhịn được hướng Cậu hỏi " Tiểu Thiên, ngươi đã làm như thế nào vậy, khiến lão quái vật đó tự nhiên đến học viện của chúng ta. Điều này quả thực không thể tưởng tượng được."

Cậu không dám nhìn nàng, ngoảnh mặt sang chỗ khác nói

" Cũng không có gì, ta giúp hắn cùng Nhạn Nhạn một việc nhỏ, hắn vì mảng nhân tình đó mà đồng ý tới."

Đại sư nói " Mặc kệ nói thế nào đi nữa, đây cũng là chuyện tốt."

Cậu nghe hắn nói, gật đầu. Sau đó nhìn về Sử Lai Khắc Bát Quái.

“ Ta từ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn có mang cho các ngươi một chút lễ vật đây “

“ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn? “ Mọi người kinh ngạc.

“ Lễ vật? Tại đâu? “ Mập mạp Mã Hồng Tuấn ngó đông ngó tây, không thấy chút gì liền nghi hoặc nhìn Cậu.

Năm người khác, kể cả Chu Trúc Thanh trong mắt cũng đều thoát ra thần sắc tò mò, bọn họ cũng rất muốn biết, cái Cậu mang đến cho bọn họ tột cùng cái gì.

Chỉ có Đường Tam trong ánh mắt hiện lên một tia tinh quang, khẽ lẩm bẩm.

“ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn sao? “
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.