Chương trước
Chương sau
“Hô! Không cần như vậy chạy đi đi, viện trưởng thật đúng là trước sau như một keo kiệt. Phải tiết kiệm tiền cũng không cần hành hạ như thế chúng ta đi!” Nhu liễu nhu tự có chút lên men bắp đùi, Cậu trên mặt không khỏi lộ ra oán trách thần tình nói rằng.

“Chính phải chính phải.” Nguyên bản trực tiếp nằm giường trên, từng ngốn từng ngốn hô hấp Tiểu Áo ngồi dậy, trên mặt đồng dạng tràn đầy oán trách phụ họa nói.

Đái Mộc Bạch tức giận: “Ngươi mệt cái gì? Ngươi đại bộ phận thể trọng đều đọng ở trên người ta có được hay không?”

Tiểu Áo nói: “Ta có thể cũng phải cấp các ngươi chế tác xúc xích bự cùng cái nấm tràng a. Cuối cùng Đoạn, muốn không phải của ta cái nấm tràng, chúng ta có thể theo kịp sao. Ta Hồn Lực tiêu hao có thể vẫn luôn không phải ít hơn các ngươi. Hồn Lực tiêu hao cũng là sẽ (biết) sản sinh mệt mỏi.”

Mã Hồng Tuấn nói: “Ngươi cũng đừng oán trách. Xui xẻo nhất còn chưa phải là ta, ta thể trọng lớn nhất, tốc độ lại không vui. ngắm sớm ngày có thể có được phi hành năng lực, đến lúc đó, chạy đi liền không còn là vấn đề.”

Đường Tam cười nói: “Đừng oán trách, mau nhanh nghỉ ngơi đi. Ai biết ngày mai chúng ta Viện Trưởng Đại Nhân còn có thể sẽ không trở lại như thế một lần.”

“Cũng vậy, mọi người nhanh nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn không biết, chúng ta Viện Trưởng Đại Nhân, sẽ (biết) làm sao làm lại nhiều lần chúng ta đây.” Cậu thở dài một hơi, thần tình tràn đầy không biết nói gì, có chút chán nản nói rằng.

Đúng lúc này, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, cửa phòng mở ra một cái kẽ hở, Tiểu Vũ từ bên ngoài thò đầu vào trong và nói “Tiểu Thiên Ca, ngươi đi ra ngoài một chút.”

Cậu tò mò nhìn Tiểu Vũ liếc mắt, có chút không mò ra đầu não. Liền hỏi. "Vũ nhi, trả thế nào không nghỉ ngơi a. Có chuyện gì sao?”

“Ừ, Thiên ca ngươi đi ra ngoài một chút.” Tiểu Vũ mở cửa phòng, nghiêng lộ ra nửa đầu nhỏ, hướng Cậu vẫy vẫy tay.

Nhìn Tiểu Vũ bộ dạng, Cậu cũng không còn nghĩ quá nhiều. Cùng Đường Tam đám người nói một câu, liền hướng Tiểu Vũ đi tới.

“Được rồi, ngươi cô gái nhỏ, không mệt mỏi sao? Nói đi, có chuyện gì?” Ra khỏi phòng, Cậu trở tay đóng cửa phòng. Có chút không hiểu nhìn trước mặt Tiểu Vũ hỏi.

Đang ở Cậu nói xong, Tiểu Vũ liền ôm cậu rồi lấy đầu để ở trong ngực cậu, xinh đẹp tinh xảo khuôn mặt nhỏ nhắn ở Cậu trong ngực cà cà. Sau đó trề miệng nhếch lên, ngẩng đầu nhìn Cậu, có chút bất mãn cùng oán trách nói rằng. “Thiên Ca, Vũ nhi mệt mỏi quá nha.”

“Ngươi nha, mệt nói. Liền sớm nghỉ ngơi một chút sao? Ta giúp ngươi xoa bóp, buông lỏng một chút đi.” Cậu có chút đau lòng nhìn Tiểu Vũ có chút mệt mỏi cười, êm ái sờ sờ TIểu Vũ đầu nhỏ.

“Tốt tốt! Thiên ca là tốt nhất.” Nghe xong không sầu nói, Tiểu Vũ trên gương mặt tươi cười bất mãn cùng oán giận nhất thời quét một cái sạch, lộ ra một nụ cười vui vẻ, hạnh phúc và mặt hơi đỏ lên nói rằng.

“Ha hả.” Nhìn Tiểu Vũ dáng vẻ hạnh phúc và vui vẽ, Cậu cũng không khỏi phát sinh hai tiếng cười khẽ. Trong mắt lộ ra một vẻ hơi cưng chìu cùng ôn hòa thần tình, mỉm cười. Nhưng lại sâu trong lòng lại nghĩ gì đó không ai biết được chỉ mình Cậu biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.