Sáng hôm sau, Cậu tỉnh lại, thấy Tiểu Vũ vẫn còn đang say giấc, Cậu bèn nhẹ nhàng gỡ ra quấn quanh eo mình đôi tay nhỏ nhắn, sau đó đắp chăn cho nàng, rồi mới rời giường, đi vệ sinh buổi sớm, sau đó lại đổi quần áo ra ngoài.
Cậu đi đến cái hồ nơi tối qua, ánh bình minh nở rộ như dát vàng cả mặt hồ. Cậu tùy tiện tìm nơi nào đó, khoanh chân ngồi xuống tu luyện Vạn Đồng. Cậu vừa mới tu luyện thì có một áp lực dội tính cách bình thường, Cậu nghĩ một lát quyết định gì đó. Rồi Cậu đứng dậy còn chạy quay Tác Thác Thành vài vòng, sau đó mới quay về quán trọ, chuẩn bị nước rửa mặt cho Tiểu Vũ.
Về tới phòng mình, Cậu liền thấy Tiểu Vũ còn đang ngủ, không khỏi nổi lên tính trẻ con , muốn trêu chọc nàng. Nghĩ vậy liền lấy tóc của mình, cọ lên mũi Tiểu Vũ, làm người sau không thuận theo, nhăn nhăn cái mũi trông thật đáng yêu.
“ Tiểu heo lười, dậy đi “ Cậu vừa trêu Tiểu Vũ, vừa gọi nàng thức dậy.
“ Tiểu Thiên ca, để cho nhân gia ngủ thêm năm... “ Tiểu Vũ mơ hồ nói.
“ Năm phút? “ Cậu thăm dò hỏi
“ Năm canh giờ nữa “ Tiểu Vũ lầm bầm nói, Cậu lập tức ngã uỵch xuống giường.
Nghe tiếng hắn rơi xuống đất, Tiểu Vũ mới không tình nguyện, dụi dụi hai mắt lơ mơ nói:
“ Tiểu Thiên ca, ngươi nằm dưới giường làm gì vậy? “
“.................... “ Cậu đã bó tay với nàng.
Đợi Tiểu Vũ tỉnh ngủ, Cậu liền lấy khăn lau mặt cho nàng.
Sau đó, Cậu lại ôn nhu nói với Tiểu Vũ “ Tiểu Vũ, Tiểu Thiên ca chải đầu cho ngươi được không?"
" Được! "
Tiểu Vũ từ ngực mình lấy ra một cái lược đưa cho Cậu. Đó là một thanh cây lược gỗ. Nhìn qua rất phổ thông. Nhưng chất gỗ lại tốt vô cùng, màu tím đậm lược lên vân gỗ thập phần nhẵn nhụi. Vào tay cứng rắn mà cứng cỏi, một tia nhàn nhạt cây mộc hương từ bên trên tản mát ra.
Nhìn chiếc lược này, Cậu trong ánh mắt liền hiện lên cảm kích, Tiểu Vũ đã từng nói với Cậu đây là mụ mụ của nàng đưa cho nàng, cũng là mụ mụ của nàng tự tay làm, dùng đàn hương tử đàn là nguyên liệu điêu khắc mà thành, này cũng chính là đồ vật cuối cùng mà Tiểu Vũ mụ mụ để lại cho nàng. Nhờ có nàng mới có Tiểu Vũ ngày hôm nay, vậy nên trong lòng Cậu không khỏi âm thầm cảm kích vị này vĩ đại mụ mụ.
Tiểu Vũ giơ tay lũng qua của mình đuôi tóc, mở ra dưới thấp nhất thắt màu phấn hồng mảnh vải, nàng hai mắt trước sau nhìn kỹ tại Cậu trên người, trái tay vịn bím tóc, tay phải từ chân tóc nơi chậm rãi chải động, nguyên bản thành bím tóc đen tại nàng năm ngón tay ảnh hưởng từ từ tản ra, lại như một mảnh màu đen thác nước từ từ kéo dài bình thường. Cậu ánh mắt không khỏi có chút ngây dại, lúc này Tiểu Vũ thật là đẹp.
Tay trái thận trọng kéo lên này vẫn còn mang theo Tiểu Vũ nhiệt độ mái tóc dài màu đen, tay phải gỗ tử đàn chải nhẹ nhàng hạ xuống, một chút chải lũng nàng này động nhân sợi tóc. Cậu ngây dại, không ngừng lặp lại động tác trong tay. Tiểu Vũ cũng ngây dại, nàng trong ánh mắt lập loè đã từng bi thương, hồn nàng không khỏi phiêu về hồi ức
"Thật là đẹp ah! Tại sao có thể có màu tím cọc gỗ đâu này?" Âm thanh trong trẻo tại trong núi rừng vang vọng.
"Nha đầu ngốc, đây là mụ mụ dùng gỗ đàn hương tử chế tác, nếu ngươi đã làm ra lựa chọn, như vậy, mụ mụ sẽ đem đem lược đưa cho ngươi. Tương lai, nếu như ngươi thật sự có thể tìm tới một cái chính mình âu yếm nam nhân, như vậy, liền để hắn giúp ngươi dùng cái này lược chải đầu đi. Nữ nhân mái tóc, trong cuộc đời, chỉ có một nam nhân mới có thể vì nàng chải lên, mụ mụ chúc phúc ngươi. Hi vọng có một ngày, ngươi có thể tìm tới cái kia có thể ký thác cả đời nam nhân."
“ Đúng rồi, Tiểu Vũ, ta muốn tặng cho ngươi vật này “ Thanh âm của Cậu vang lên đột ngột kéo hồn của Tiểu Vũ trở về thực tại
“ A, hả? “ Vẫn chưa tỉnh hồn lại Tiểu Vũ, liền thấy Cậu đưa cho mình một cái hết sức tinh mỹ chiếc hộp. Cái hộp màu lam, tô điểm vài hoàng sắc đường vân, hơn nữa bên trên còn được bọc bởi một cái nơ xinh đẹp, làm người ta không khỏi thích thú.
Tiểu Vũ mở ra cái hộp này, xuất hiện trước mắt nàng liền là một cái bằng ngọc châm cài tóc. Này châm toàn thân trắng muốt như tuyết, không chút tỳ vết, từng đợt không khí mát mẻ tỏa ra từ trên nó.
"Thật là đẹp ah!"
"A a, cái này ngọc châm, cũng không phải là đẹp đẽ đơn giản như vậy nha. Nó có thể ẩn giấu trên người ngươi hơi thở, coi như là 99 cấp Phong Hào Đấu La cũng là nhìn không ra, như vậy ngươi liền không phải lo bị phát hiện rồi" Cậu nhìn Tiểu Vũ hưng phấn có chút phấn hồng khuôn mặt tươi cười nói ra.
Này châm chính là Băng Ngọc Châm, tối hôm qua Cậu quyết định bỏ ra 20 vạn tích phân hối đoái nó tặng cho Tiểu Vũ, bây giờ hẳn chỉ còn lại đáng thương 3 vạn tích phân.
Hệ thống xuất phẩm, tất chúc tinh phẩm không thể nghi ngờ, vì vậy ngay buổi sáng hôm nay Cậu liền đưa này Băng Ngọc Châm cho Tiểu Vũ.
“ Tiểu Thiên ca, ngươi thật tốt “ Tiểu Vũ cảm động nói. Nàng biết, có thể lấy được quý giá như vậy đồ vật, Cậu đương nhiên cũng phải bỏ ra một cái giá không nhỏ.
“ Ngốc, nói gì vậy, mau để ta cài cho ngươi “
Sau đó, xuất hiện trước tấm gương là một anh tuấn nam tử cùng một cái tuyệt mỹ nữ hài, trên mặt họ đều mang vẻ hạnh phúc.
“ Được rồi Tiểu Vũ, chúng ta cũng nên đi ra, hôm nay còn phải thi đấu nữa” Nói đến thi đấu, Cậu không khỏi nhớ đến Ngọc Thiên Tâm và chuyện gì đó, giữa bọn họ còn có một lần ước chiến đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]