Chương trước
Chương sau
Kẻ đến khuôn mặt cứng ngắc lạnh lùng. Màu lam tóc ngắn không gió mà động. Thân hình cương mãnh, bắp thịt cuồn cuộn, thậm chí còn có vẻ hơi cao so với thân đã đạt đến một thước tám Cậu, đơn giản là trên Địa Cầu kiện mỹ đại sư tạo hình.

Kẻ này đi tới, vô hình chung đã mang cho bầu không khí một tia căng thẳng.

Cậu nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ, tuy hắn không cảm thấy nguy hiểm, nhưng tên này Hồn Sư cũng cho hắn một cảm giác rất khó tả.

“ Ngươi là ai? “Cậu nghi vấn hỏi

Chưa kịp tên kia trả lời, liền nghe thấy Ngọc Thiên Hằng hét lớn:

“ Biểu ca “

“ Ta tên là Ngọc Thiên Tâm “ Tên kia đại hán trả lời, trong giọng nói lộ ra chút thô cuồng cùng hưng phấn.

Cậu nghe tên hắn liền bừng tỉnh đại ngộ

Ngọc Thiên Tâm, Ngọc Thiên Hằng biểu ca, Lôi Đình học viện đội trưởng, đệ tử của Lam Điện Bá Vương Long gia tộc. Từ nhỏ thiên phú trác tuyệt, hơn xa Ngọc Thiên Hằng, cũng là trực hệ đệ tử. Chỉ là trong tông môn, ngoại trừ cha hắn thì hắn cũng không có chỗ dựa, cũng không đi thu nạp lòng người, vậy nên trên cơ bản Tông chủ vị là vô duyên với hắn.

Hơn nữa, Ngọc Thiên Tâm còn là một vũ si, hắn cả ngày trầm mê trong tu luyện, cũng không giống như Ngọc Thiên Hằng ăn chơi trác táng.

Đường Miên Phong nhớ, trong nguyên tác, hình như Ngọc Thiên Tâm tới khi Hồn Đại Tái bắt đầu, vẫn còn là 43 cấp bậc Hồn Tông. Vậy mà bây giờ, người này đã có một cỗ khí thế không thua kém gì Hồn Vương, thậm chí là so với còn là Ngụy Hồn Vương nhỉnh hơn.

“ Thú vị “ Cậu ý vị thâm trường nói nhỏ.

“ Được rồi, hôm nay ta đã đi hỏi thăm Ngao chủ quản, đối thủ ở trận đấu sau của chúng ta chính là các ngươi, Sử Lai Khắc Bát Quái, vậy nên cũng đừng ở đây diễu võ giương oai, ngày mai hãy lên tràng cùng nhau quyết một trận thắng bại đi. “ Ngọc Thiên Tâm đưa ra chiến thư

“ Được, cứ quyết định vậy đi “ Cậu sảng khoái đáp, Cậu cũng không bất ngờ về việc Ngọc Thiên Tâm biết mình là Sử Lai Khắc Bát Quái một trong. Nếu chỉ như vậy một chút thông tin, Lam Điện Bá Vương Long này tam đại tông môn một trong còn không thu thập được, thì có tư cách gì được tôn xưng làm tam đại tông môn.

Cậu tiếp nhận Ngọc Thiên Tâm khiêu chiến sau, cũng đối với Độc Cô Nhạn hai nữ nói lời tạm biệt, trở về tửu lâu, để lại Ngọc Thiên Hằng một đám căm hận nhìn bóng lưng của hắn.

.........................................................................

Trở về tửu quán, Cậu cũng không đi lung tung mà lập tức quay về phòng.

Vào phòng, Cậu cũng không thắp nến, mà cứ thế leo lên giường đắp chăn, hôm nay hắn thực sự quá kinh ngạc rồi.

Độc Cô Nhạn, Diệp Linh Linh, Ngọc Thiên Tâm... đều đem lại cho Cậu quá nhiều bất ngờ, Cậu cần phải ngủ một giấc để có thể giải tỏa tâm tình lúc này.

Đang lúc Cậu nằm trên giường, bỗng nhiên, Cậu chạm tới cái gì đó vừa mềm lại ấm lại vừa truyền tới mùi hương thơm ngát, giống như... nữ nhân thân thể. Nghĩ đến đây, Cậu vội bật mình khỏi giường vội vã thắp nến lên, đồng thời quát:

“ Là ai! “

Lúc này, từ trên giường truyền đến tiếng mềm mại như mèo kêu

“ Tiểu Thiên ca, nhân gia đang ngủ mà, ngươi làm gì hét to vậy chứ “ Người kia chính là Tiểu Vũ, vừa dụi dụi mắt, vừa nhăn mặt nói.

Nguyên lai, Chu Trúc Thanh ba nữ đi dạo khắp Tác Thác Thành, chơi đủ thứ trò chơi. Đến lúc khuyu mới cảm thấy mệt, cả ba đều vội vàng trở về tửu lầu, tắm giặt sạch sẽ rồi đi nghỉ.

Tiểu Vũ nghĩ tới đã lâu kể từ khi tới Sử Lai Khắc học viện, nàng không có cùng Cậu ngủ chung,vậy nên nàng định nhân cơ hội này cùng Cậu ngủ cùng một giường.

Thấy kẻ đến là Tiểu Vũ, Cậu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hơi cười khẽ, lần nữa thổi tắt nến. Đi lên giường, ôm lấy Tiểu Vũ. Không khí liền trở nên im ắng.

Đột nhiên, một lúc sau, Tiểu Vũ bỗng phá vỡ sự im ắng này:

“ Tiểu Thiên ca, ngươi ngủ chưa? “

“ Chưa, vậy còn ngươi, Tiểu Vũ? “

“ Ta cũng không ngủ được, hay là để ta kể cho ngươi nghe một câu truyện nhé,một cái từ rất lâu câu truyện “

“ Ừm “ Cậu khẽ đồng ý.

“ Ngày xửa ngày xưa, trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, có hai con hồn thú, một thỏ mẹ một thỏ con. Cả hai đều trải qua một cái thật lâu, thật lâu cuộc sống yên bình cùng nhàn nhã. “ Tiểu Vũ thì thào nói, nhưng đến đây nàng lại ngừng lại, Cậu có thể cảm thấy thân thể nàng hơi run lên.

“ Nhưng rồi một hôm, này yên bình nhàn nhã không khí bị phá vỡ. Vào cái ngày mà thỏ mẹ trở thành một con mười vạn năm hồn thú không lâu, một đám hồn sư đã tìm tới. “ Giọng nói của nàng run rẩy, trong âm thanh không khỏi để lộ một luồng căm hận.

“ Bọn chúng chính là Vũ Hồn Điện hồn sư, chúng đến để giết chết thỏ mẹ, thu thỏ mẹ mười vạn năm hồn hoàn đem hấp thụ của làm của mình. Thỏ mẹ bên cạnh còn có một cần bảo vệ thỏ con, nó không thể trốn chạy được. Thỏ mẹ đã quyết định ở lại đó cản lại địch nhân, để thỏ con chạy thoát “ Nói đến đây, từng giọt nước mắt đã không kìm được lăn trên đôi má nàng. Cậu nghe lời nàng nói, không khỏi cảm động, ánh mắt có vẻ phiếm hồng.

“ Thỏ con nhìn thỏ mẹ, nó rất hoảng sợ. Thỏ mẹ đối với thỏ con nói: “ Chạy mau đi con, chạy nhanh lên đi, đừng lo cho mẹ, mẹ sẽ không sao đâu!” Sau đó còn nở một nụ cười nhạt nhòa. Nghe lời mẹ, thỏ con chạy đi, chạy rất nhanh, bọn hồn sư kia cũng không đuổi theo thỏ con. Thỏ con vừa chạy, vừa chảy nước mắt, nó nhớ về nụ cười nhạt nhòa kia, nụ cười cuối cùng của mẫu thân nó. “

“ Oa “ Tiểu Vũ vừa kể, vừa chảy nước mắt, đến cuối cùng liền trở thành òa khóc. Cậu ôm nàng, trong mắt cũng rưng rưng nước mắt. Cậu vỗ nàng phấn lưng,Cậu mỗi vỗ, trong ánh mắt sát khí càng nồng nặc một phần.

“ Thiên Đạo Lưu, ta sẽ khiến cho ngươi nợ máu phải trả bằng máu!!! “ Trong lòng Cậu gầm thét.

Một lúc sau, cảm thấy giai nhân trong lòng đã ngừng nước mắt, Cậu do dự một chút rồi hỏi:

“ Tiểu Vũ, kia thỏ con, chính là ngươi có phải không? “

Thân thể Tiểu Vũ hơi run rẩy.

“ Đúng vậy “ Nói xong, nàng như bị rút đi hết khí lực, thân thể mềm nhũn ra.

Cảm thụ được nàng thân thể Cậu, trong lòng không khỏi cười khổ, đối với này số khổ nữ hài tử càng phát ra tự tâm thương tiếc.

“ Tiểu Thiên ca, ngươi, ngươi sẽ không rời bỏ Tiểu Vũ chứ? “ Tiểu mỹ nhân không khỏi ngập ngừng hỏi, hai tay cũng nắm chặt Cậu vạt áo không buông, giống như nếu buông ra, Cậu sẽ từ bên người nàng tan biến mất vậy.

Tiểu Vũ vừa dứt lời, miệng nhỏ đã bị Cậu miệng ngăn chặn. Đường Miên Phong đầu lưỡi cạy ra Tiểu Vũ hàm răng, chui tiến vào Tiểu Vũ trong cái miệng nhỏ, cùng Tiểu Vũ cái lưỡi đinh hương đan vào với nhau, lẫn nhau mút thỏa thích, trọn vẹn năm phút sau, một tia sợi bạc từ giữa hai người tách ra.

Cậu nhìn Tiểu Vũ đỏ ửng khuôn mặt nhỏ, lấy tay vuốt ve. Tiểu cô nương con mắt mê ly nhìn Cậu, một lần nữa đem đầu tựa ở Cậu trong lồng ngực, sâu kín nói ra "Tiểu Thiên ca, ngươi thật sự yêu Tiểu Vũ sao? Tiểu Vũ, chỉ là một con Hồn Thú mà thôi, không đáng giá được ngươi yêu! Ngô... “ Nói đến đây cái miệng nhỏ nhắn đã được Cậu che lại.

Lần nữa tách ra, Cậu thâm tình nhìn nàng, một câu nói làm Tiểu Vũ trong lòng trở nên quá đỗi rung động cùng vui mừng:

“ Ngốc ạ, ta yêu ngươi “

Đồng thời có một thanh âm lãnh băng vang lên trong đầu Cậu:

“ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ “ Công lược Tiểu Vũ “.

Tưởng thưởng: cấp bậc hồn lực tăng 5, hồn hoàn ngàn năm tùy theo mức chịu đựng của ký chủ ( số lượng: 2),số lần rút thưởng 1 “
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.