“Các người họp cái hội nghị quái quỉ gì ở đâu?! Ta muốn đi tìm hiệu trưởng các người! Nói! Hiệu trưởng ở trong phòng nào?” Không biết có phải vì Cung Trường biểu tình rất khủng bố hay không mà một nữ viên chức sợ tới mức vội vàng nói cho hắn địa điểm cùng đường đi đại khái như thế nào. Chờ Cung Trường ra khỏi cửa, mấy người này mới dám vội chạy vào, một bên đi cứu Vương chủ nhiệm bị đặt ở dưới bàn không thể nhúc nhích, một bên chạy nhanh ra nơi đặt điện thoại gọi bảo vệ trường học. Lý Ứng Nhàn ngừng lại một chút trước cửa, lập tức đuổi kịp Cung Trường đang nổi giận kia. Cung Trường bị chọc giận đến điên rồi! Hắn thật sự không nghĩ sự tình lại phát triển như thế. Đáng giận! Thấy em gái bảo bối của mình bị hủy hoại trong chốc lát, bình sinh hắn lần thứ hai có thể xúc động mà muốn giết người. Nếu em gái vì học bổng lần này mà chủ động câu dẫn giáo viên mình gây nên tội lỗi rồi vì thế mà bị đuổi học thì nó đã xong đời từ lâu rồi. Nhưng hắn hiểu em gái hắn, một cô gái còn khá nhỏ phải ôm đả kích thật mạnh như vậy, không bằng cho nó trực tiếp chết nó còn thống khoái hơn! Chết tiệt. . . . . Hắn không muốn nhìn em gái bị đuổi học, hắn không muốn nhìn em gái bị oan uổng, hắn không muốn nhìn em gái bị những lời đồn đãi vô căn cứ thương tổn, hắn lại càng không muốn nhìn em gái quật cường như vậy lại bước đi trên tuyệt lộ! Mặc kệ thủ đoạn, mặc kệ phải trả giá cái gì, kêu hắn quỳ trên mặt đất cầu tên vương bát đản kia cũng được, chỉ cần họ Chu kia thu hồi việc đổi trắng thay đen, nói ra sự thật, chỉ cần trường học bọn chúng để chuyện này cứ như vậy đi vào quá khứ, chỉ cần em gái có thể an ổn tốt nghiệp, muốn hắn thế nào cũng được! Xa xa, hai gã bảo vệ vội vàng nghênh diện mà đến. Cung Trường không nghĩ nên chống lại bọn họ, quay đầu đi đường khác. “Uy! Phía trước! Không được đi! Uy!” Bảo vệ đại khái đã biết được hình dung bề ngoài của Cung Trường, một bên chạy một bên kêu to. Học sinh ven đường không biết đã xảy ra chuyện gì, có người tò mò dừng chân xem náo nhiệt. Lý Ứng Nhàn cười thầm một tiếng, xoay người đi theo ven bồn hoa, nhặt hai hòn đá nhỏ, tùy tiện bắn ra ngoài. ‘Bang bang’ hai tiếng. Hai gã bảo vệ đang chạy đột nhiên ngã sấp xuống. Đều ngất mạc danh kỳ diệu, nửa ngày không đứng lên nổi, chờ bọn họ đỡ nhau mà lật đật đuổi theo, phía trước hai người kia đã sớm không có bóng dáng. Từ học sinh nơi đó biết được vị trí phòng hiệu trưởng, Cung Trường một đường chạy vào. Cửa “cạch” một tiếng bị mở ra, mọi người trong phòng toàn bộ đều ngẩng đầu. Bên ngoài bí thư bị Lý Ứng Nhàn che phía trước, gấp đến độ kêu lên: “Thực xin lỗi, bọn họ đột nhiên xông vào. Tôi căn bản ngăn không được bọn họ!” Ngồi ở thủ tịch một thân tây trang, người đàn ông trung niên chính là Trần hiệu trưởng nhìn về phía hai người Cung Trường, lắc lắc đầu với bí thư ý bảo cô ta trở về công tác. “Xin hỏi hai vị có chuyện gì không? Ở đây chúng tôi đang họp, hai vị có thể ở bên ngoài chờ một lát, tôi họp xong sẽ tiếp đãi hai vị.” Mang khuôn mặt không hề tươi cười, Cung Trường từng bước đi vào hỏi: “Ông là hiệu trưởng? Ông phụ trách mọi việc về trường học này?” “Phải, tôi là hiệu trưởng, nhưng không phải tất cả mọi việc tôi đều có thể phụ trách. Nếu cậu có chuyện gì có thể nói chuyện trước với bí thư của tôi một chút hay không. . . . .” “Ai là Chu Thế Côn?” Cung Trường cắt lời đối phương, hai mắt tóe lửa đảo qua mọi người. Vương chủ nhiệm kia tuy rằng chỉ nói qua cái tên này một lần, nhưng cũng đủ làm hắn nhớ kỹ. Phòng hội nghị không lớn, bốn người ngồi vây quanh cái bàn hình chữ nhật. Ngoại trừ Trần hiệu trưởng, ánh mắt hai người tự nhiên mà dừng lại trên người một gã đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi. “Anh là?” Ánh mắt Cung Trường thực độc, một phát liền tìm chuẩn mục tiêu. “Khụ, đúng vậy, tôi chính là Chu Thế Côn. Xin hỏi cậu là ai? Tìm tôi có việc gì? Nếu tiện, mời cậu đến văn phòng tôi chờ một lát, chúng tôi hiện tại đang có hội nghị rất trọng yếu.” Chu Thế Côn ba mươi tuổi bộ dạng anh tuấn vì thấy mọi người nhìn mình, đành phải gật đầu trả lời nói rõ tên họ với Cung Trường,. “Tôi là anh trai của Cung Âm, Cung Trường.” Cung Trường từng chữ nói ra. Cái này không chỉ riêng Chu Thế Côn nói không nên lời, liền ngay cả Trần hiệu trưởng thoạt nhìn khôn khéo mà ánh mắt cũng lộ ra kinh ngạc. “Khụ, Cung tiên sinh, nhĩ hảo. Tôi là thầy của Cung Âm, lần đầu gặp mặt.” Chu Thế Côn đứng lên, vươn tay phải ra. Cung Trường không để ý cái tay kia, gắt gao nhìn chằm chằm bàn hội nghị đối diện gã đàn ông nói: “Lý do tôi đến đây là vì muốn giải quyết một việc. Tôi hy vọng anh có thể nói ra chân tướng sự việc hôm đó, giải oan cho em gái tôi. “Em tôi cũng không hy vọng cùng anh có kết quả gì, càng không nghĩ đến việc trả thù vợ chồng anh. Nếu anh đã từng ở bên em gái tôi, vậy anh cũng có thể biết nó là cô gái như thế nào, anh làm như vậy. . . là hoàn toàn hủy hoại nó! Tôi cầu anh, cầu anh nhìn đến lương tâm chính mình một chút, không cần phải hại em gái tôi như vậy!” Trong phòng hội nghị nhất thời lặng ngắt như tờ. Chu Thế Côn xấu hổ cười cười, thu tay lại, đầu cũng cúi xuống, nhưng lát sau hắn lại lần nữa ngẩng đầu. “Cung tiên sinh, tôi thừa nhận chuyện này tôi cũng có sai lầm, làm ra chuyện như vậy tôi thực xin lỗi. Nhưng không phải tôi từ chối trách nhiệm, chuyện này thật sự không thể hoàn toàn đổ lỗi lên người tôi. Cung Âm đã muốn là người trưởng thành, tôi nghĩ em ấy đã có khả năng gánh vác hậu quả của sự việc lần này, hơn nữa tôi tin tưởng trường học xử lý Cung Âm như vậy là công bằng.” “Công bằng?” Cung Trường trên mặt lộ ra một mạt cười quỷ dị, “Chỉ dựa vào bản tường trình phiến diện của anh? Anh cố ý đem sự tình đổi trắng thay là công bằng đúng không? Trường học rõ ràng là bao che anh, quyết định lấy một học sinh nghèo để đổi lấy tiền đồ của mình và thanh danh trường học là công bằng của anh đấy à? “Anh sao lại lại không biết xấu hổ nói ra hai chữ “công bằng” ? Anh sao lại có thể mặt dày như vậy, đem tất cả sai lầm đổ lên đầu một con bé chưa hiểu rõ sự đời như nó, huống chi nó lại rất thích anh, anh sao lại nhẫn tâm như vậy?” “Cung tiên sinh. . . . .” Chu Thế Côn dường như muốn nói gì đó. “Chu phó giáo sư, lúc này Cung Trường tôi thỉnh cầu anh, cầu anh thu hồi bản tường trình ấy, nói cho trường học biết Cung Âm căn bản không vì tấm học bổng kia mà chủ động câu dẫn anh. Như vậy tôi cũng có thể nhắm mắt lại, xem như chuyện đổ máu ở văn phòng hôm đó chỉ là phát sinh ngoài ý muốn. . . . .Chu phó giáo sư, cầu anh!” Người thông minh đều có thể nhìn ra nam tử cao lớn uy vũ này trên mặt rõ ràng có một tia cầu xin. Ngữ khí kia cũng đau thương như vậy. Chu Thế Côn nhìn Trần hiệu trưởng cùng hai vị phó hiệu trưởng biểu tình trên mặt có điểm động, sắc mặt trở nên tái nhợt. Nhưng hắn đã lỡ nói như vậy, nếu hiện tại hắn sửa miệng thì sẽ chân chính tự gậy ông đập lưng ông, hơn nữa quan trọng nhất chính là . . . . . Bên vợ hắn kia cũng có lẽ sẽ không còn biện pháp công đạo. Trong lòng yên lặng nói lời xin lỗi với Cung Âm, Chu Thế Côn cắn chặt răng, mở miệng nói: “Cung tiên sinh, sự việc này tôi thừa nhận tôi cũng có sai. Cậu xem, hội nghị ngày hôm nay chính là bản kiểm điểm của tôi. “Nhưng cậu thật sự không thể đem tất cả sự tình toàn bộ đổ lên đầu tôi. Cung Âm cố ý dụ dỗ tôi là thật, tựa như Cung Âm bởi vì vậy mới có được học bổng của trường vậy. Nếu hai bên đều có sai lầm, vậy cho hai bên tự gánh vác hậu quả mà mình gây ra là lẽ đương nhiên. “Có lỗi với cậu rồi, vì tôi không có việc gì phải sửa lại lời nói của mình cả, bởi vì tôi dốc lòng cầu trường học cho một từ công đạo đều là sự thật.” Một câu nói ích kỷ hèn nhát. Chu Thế Côn cũng có thể từ đầu thẳng thắn nói ra chuyện thật, nhưng chuyện đã đến nước này, hắn chỉ có một con đường để đi. Không nên trách hắn vô tình, hắn đã phải cược cả tiền đồ cùng tương lai của bản thân vào chuyện này, nên khi cân nhắc lợi hại, hắn tự nhiên phải xá tình cứu mình. Vợ chồng đại nạn đến đây người nào đi đường nấy, huống chi Cung Âm và hắn ngay cả vợ chồng cũng không phải! “Ha ha, ha ha ha. . . .” Cung Trường cười lớn làm cho tất cả mọi người ở đây lông tóc dựng đứng. Lý Ứng Nhàn tựa vào cửa phòng họp, chân dài duỗi ra, ngăn cản Vương chủ nhiệm cùng bảo vệ xông vào “Vậy ngươi quyết định đem chậu nước bẩn này dội cả lên người em gái ta? Ngươi không thèm để ý nó từng có một đoạn tình với ngươi, bất kể nó cố gắng ba năm sắp sửa tốt nghiệp, cũng bất kể thanh danh của nó ở trường học bị phá hư hoàn toàn, lại bị đuổi học, sau này sẽ làm ra chuyện gì ngu ngốc, ngươi cũng chỉ cứu mình ngươi thôi sao? “. . . . . .Tốt lắm! Rất tốt! Loại như ngươi! Ha ha ha! Phiền ngươi có thể nói cho ta biết hay không, ngày đó em ta ở văn phòng ngươi rốt cuộc là bị thương như thế nào? Bác sĩ nói vết thương trên người em ta không có khả năng là nó tự làm mình ngã, ta nghĩ vợ chồng các ngươi biết là ai đã động thủ?” Chu Thế Côn sắc mặt đại biến. Đúng, đúng như Cung Trường đoán, việc phát sinh ở văn phòng ngày đó có thể nói là ngoài ý muốn, cũng có thể nói là . . . Chính là bởi vì như thế hắn càng nghĩ càng sợ, hắn – chỉ mới hơn ba mươi tuổi, tại trường đại học này ngồi lên vị trí phó giáo sư, trừ bỏ quan hệ ở nhà với vợ, những cố gắng cùng trả giá của hắn người ngoài cũng không thể nào tưởng tượng được. Nếu trên người hắn mang tội câu dẫn nữ sinh của mình cùng phản bội vợ, hắn cả đời này khẳng định không thể cứu nổi! Vợ hắn và người nhà cô ta nếu biết được nhất định sẽ không cứu hắn! Hắn thật sự không có biện pháp! Hắn không thể để cho vợ hắn biết hắn mới chính là người tạo dựng nên mọi chuyện. Cùng Cung Âm quan hệ, hắn một bên hưởng thụ một bên sợ hãi, ngày đó vợ đột nhiên vọt vào văn phòng, một bộ điên cuồng đập cửa kính, hắn lúc ấy trong lòng lớn tiếng đánh trống thối lui. Hắn ý bảo Cung Âm nhanh chóng chạy đi, cô ta lại chạy đến đánh cho Cung Âm một bạt tai, sau nắm tóc em ấy tiếp tục đánh. Hắn muốn tách hai người ra, kết quả giữa hỗn loạn cũng không biết là ai đẩy Cung Âm, làm Cung Âm va vào cạnh bàn, té trên mặt đất. Hắn muốn tiến lại xem, vợ hắn lại lên cơn ghen, hung hăng đi tới đạp ở bụng Cung Âm một cước. Hắn cản không kịp, mắt thấy Cung Âm ôm bụng nằm trên mặt đất thổng khổ rên rỉ, nghĩ muốn đưa em ấy đi bệnh viện, kết quả vợ lại chạy ra khỏi cửa nói muốn ly hôn, hắn bối rối chỉ có thể đuổi theo. Chờ khi hắn đuổi không kịp vợ đành phải quay trở lại chỗ Cung Âm thì phát hiện. . . . . . Sau đó xe cứu thương đã đến rồi, hắn đành phải tránh đi. Về nhà, vợ lại uy hiếp hắn nói phải ly hôn lần nữa, hắn đành phải đem tất cả sai lầm đều đổ lên đầu Cung Âm, nói nếu không phải Cung Âm cố ý dụ dỗ, hắn cũng sẽ không phản bội cô ta. Cuối cùng nói đến Cung Âm ở văn phòng bị thương phải đưa lên xe cứu thương, vợ hắn mới có một tia bối rối. Cuối cùng hai người xác định lúc sự tình phát sinh không có nhân chứng, vật chứng, đúng lúc Cung Âm lại được học bổng của trường, hắn còn hướng trường học thẳng thắn giải thích “sự thật” , cũng tỏ vẻ nguyện gánh vác một phần sai lầm của chuyện này. “Cung tiên sinh, tôi không rõ cậu đang nói cái gì. Ngày đó ở văn phòng tôi phát sinh sự việc chính là tự em ấy gây ra.” Chu Thế Côn hoàn hồn nhìn mọi người. Trần hiệu trưởng nhìn đám người Vương chủ nhiệm ở phía cửa, ý bảo bọn họ đợi một lát nữa. Nghĩ nghĩ, xác định lời khai của mình đã hoàn hảo, Chu Thế Côn nói tiếp: “Hôm trước ở văn phòng tôi nói phải chia tay với Cung Âm, em ấy nói được, nhưng muốn tôi cấp cho em ấy mười vạn tiền sinh hoạt phí. Tôi sợ em ấy công khai chuyện này ra hoặc nói cho vợ tôi biết, đành đáp ứng. “Nhưng đúng lúc vợ tôi đến tìm tôi, ở cửa nghe được cuộc đối thoại của chúng tôi, đẩy cửa tiến vào hỏi chuyện gì xảy ra. Tôi muốn hòa giải hai người, chủ động nói với vợ chuyện tôi và Cung Âm, cũng cầu xin cô ấy tha thứ. Cung Âm cười nhạo tôi, vợ tôi nhịn không được nói em ấy hai câu, em ấy thẹn quá hóa giận xông lên đánh vợ tôi. “Tôi kéo em ấy ra, nói không cần phải làm như vậy, cũng nói sẽ không đáp ứng em ấy phí chia tay kia, cho dù em ấy nháo đến trường học cũng vô dụng. Khi đó tôi đoán em ấy sẽ không làm to chuyện này nữa, bởi vì em ấy rất quý trọng tấm học bổng kia. Em ấy phẫn nộ rời đi, kết quả khi chạy ra khỏi văn phòng thì đụng phải cạnh bàn. . . .” “Sau đó ngươi mặc kệ nó ở nơi đó chảy máu không ngừng, đuổi theo vợ của ngươi?” Cung Trường không ngừng cười. Người này nói nhảm vô cùng xuất sắc, nhưng hắn lại không biết tình hình thực tế nên không có cách nào phản bác. Chu Thế Côn thấy Cung Trường so với vừa nãy tựa hồ đã bình tĩnh hơn, nghĩ đối phương trong lòng đã dao động, biểu tình cũng liền trấn định lại. “Tôi đi tìm vợ là vì lúc ấy thấy em ấy ôm bụng, nghĩ em không có việc gì, chờ tôi trở lại mới phát hiện. . . . . Tôi vốn nghĩ muốn yên lặng đưa em ấy đi bệnh viện, em ấy lại kêu xe cứu thương khiến cho mọi người đều biết. . . . . . Tôi cũng không rõ em ấy cố ý hay là. . . . . . .Ai.” Nói xong phiền muộn vạn phần mà thở dài. “Nga? Phải không? Theo như ngươi nói, em ta kỳ thực bị thương nhẹ nhưng nó lại cố ý đem sự tình biến thành nghiêm trọng có phải hay không? Tóm lại, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của em ta đúng không?” Chu Thế Côn không lên tiếng, kia dĩ nhiên là biểu tình cam chịu. “Nhưng mà, chẳng lẽ đứa trẻ trong bụng nó cũng là giả, nhỉ?” Lý Ứng Nhàn không hề biết Cung Trường như thế nhưng lại vạn phần âm ngoan. “Em ấy sanh non sao?” Chu Thế Côn lắp bắp kinh hãi. Hắn cùng vợ kết hôn mười năm vẫn chưa có con, mà lần này Cung Âm cũng không nói cho hắn, em ấy mang con của hắn, nếu em ấy nói, có lẽ. . . . . . . Nhưng hiện tại “có lẽ” đã không được rồi. Việc đến nước này, hắn phải tự bảo vệ mình trước. Loại việc nam nữ này cũng chỉ có đương sự hiểu được rõ ràng, một khi gặp chuyện không may, cứ xem bên nào lớn giọng, được nhiều người ủng hộ, về phần rốt cuộc trong đó là ai hại ai, người nào có thể chân chính kể rõ ràng? Sau lưng hắn là chỗ dựa vững chắc, chuyện này chỉ cần hắn nhanh miệng nói khác, cuối cùng người thua nhất định sẽ không phải là hắn! “Tôi căn bản không biết chuyện này, trời mới biết đứa trẻ đó là của ai. . . . . . Không phải tôi nói nhà cậu dạy dỗ không tốt, nhưng Cung Âm dù tuổi không lớn nhưng đã trải qua không ít chuyện. Ai biết được em ấy ngoài tôi ra còn có người nào khác kết giao thì sao.” Chu Thế Côn làm bộ nhún vai cười khổ. Nhìn như giấu giếm từ ngữ, lại nói Cung Âm vốn là một nữ nhân không biết giữ thân trong sạch. Chu Thế Côn cố chứng minh mình chính là người bị hại. “Hảo! Nói rất đúng! Ha ha ha! Nói thật hay! Thì ra ngàn sai vạn sai chính là nhà ta gia giáo không tốt, Cung Âm nhà chúng ta chẳng những là hồ ly tinh tính kế câu dẫn người mà còn lạm giao. Tốt lắm! Phi thường tốt! Ta đánh chết ngươi tên mặt người dạ thú súc sinh!” Cung Trường duỗi tay ra, cách cái bàn kéo lấy cổ áo đối phương liền đánh. “Ta đánh chết ngươi! Ta đánh chết ngươi! Ta đánh chết ngươi đồ vương bát đản!” “Cậu ta muốn làm gì?! Bảo vệ! Bảo vệ!” Phòng họp đại loạn, Cung Trường đem người đối diện kéo lên trên bàn, lại từ trên bàn túm xuống mặt đất đánh một trận. Lý Ứng Nhàn đứng thẳng dậy, nhưng trái lại đối mặt với cửa, xông vào hai gã bảo vệ. “Ta cho ngươi ngậm máu phun người! Ta cho ngươi nói hươu nói vượn! Ta cho ngươi đùa giỡn em ta! Ta cho ngươi nói lung tung! Ta cho ngươi dẫm đạp nó còn phá hư danh dự nó! Ta đánh chết ngươi tên hỗn đản này! Ta đánh chết ngươi tên không phải người! Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!!” Cung Trường lâm vào trạng thái điên cuồng. Máu vấy ra, Chu Thế Côn kêu thảm thiết liên tục. “Dừng tay! Nếu không chúng tôi sẽ gọi cảnh sát! Vị tiên sinh này, có việc gì hảo hảo ngồi xuống thương lượng . . . . . . .” Trường học đương nhiên hy vọng việc này có thể giải quyết riêng, có thể không công khai liền không công khai, nhưng Cung Trường đánh người nắm tay rất mạnh, hơn nữa không ai ngăn được, còn thiếu niên cùng hắn tới chẳng những không ngăn cản mà còn che chở hắn. Cũng không biết thiếu niên kia có phải đã học qua công phu hay không, mà mấy gã cảnh vệ không lần nào có thể lại gần người hắn. Mắt thấy phó giáo sư kia bị đánh cho miệng mũi đổ máu, mặt mũi bầm dập, chỉ biết ôm đầu kêu thảm thiết, nếu đánh tiếp sẽ gây chết người nên Trần hiệu trưởng phải bất đắc dĩ cầm điện thoại bấm 110. Cảnh sát cùng xe cứu thương đều đã tới. Lý Ứng Nhàn ý bảo Cung Trường dừng tay, vừa lúc cảnh sát chạy đến khống chế Cung Trường. § Hai tay bị chế trụ, Cung Trường nhìn gương mặt hấp hối của Chu Thế Côn, cười lạnh nói: “Ta cuối cùng còn muốn nói cho tên vương bát đản ngươi nghe một việc, dựng thẳng cái lỗ tai chó của ngươi lên nghe cho ta! Ngươi chủ động hướng hiệu trưởng thẳng thắn thuật lại “sự thật” mà đại khái không ngờ, người nằm ở bệnh viện thiếu chút nữa sẽ chết chính là Cung Âm. . . căn bản không hề nghĩ tới việc trả thù vợ chồng bọn ngươi đi? “Nó chẳng những không muốn trả thù các ngươi, còn khuyên ta không cần sinh khí không cần tìm ngươi tính toán, nó muốn cho chuyện này cứ như vậy không cần giải quyết, nó muốn NHÂN TỪ với ngươi, nó thậm chí không hề oán hận ngươi. “Một tên tiểu nhân giống ngươi, đại khái không biết bốn chữ ‘lấy ơn báo oán’ này! Ngươi biết không, ta hôm nay đến trường học, chỉ đơn gian là làm cho em ta thủ tục xuất viện, nếu ngươi không nói, căn bản là không có người biết ngày đó ở văn phòng, vợ chồng các ngươi cùng em ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ai nói ngươi thông minh cũng đều nhầm cả rồi!” Cung Trường nhìn diện mạo kia nghĩ chắc chắc mình không bị ảo giác, hắn quả thật thấy được, gương mặt nhã nhặn bại hoại đối diện chợt lóe lên một tia ảo não. Vì thế, hắn âm hiểm nở nụ cười. Hắn biết, lời hắn nói nhất định làm cho tên ngụy quân tử kia ảo não đến chết, hối hận đến chết. Điều này có thể sánh bằng tên súc sinh kia bị đánh một trận a, vì thế làm cho hắn vô cùng thống khoái. “Nhớ kỹ! Chu Thế Côn! Chuyện này ta nhất định sẽ làm cho vợ chồng các ngươi phải trả giá đắt! Hơn nữa nếu ta điều tra ra em gái ta là ngoài ý muốn bị các ngươi làm như vậy, cho dù có phải táng gia bại sản, giết người phóng hỏa, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho vợ chồng các ngươi! Còn các người nữa!” Cung Trường ánh mắt lạnh như băng lướt qua người Trần hiệu trưởng cùng những người khác, ánh mắt kia muốn bao nhiêu ngoan độc liền có bấy nhiêu ngoan độc. “Ta thao lũ trường học chó má không phân tốt xấu các ngươi! Muốn đuổi học em gái ta? Các ngươi thử xem!” Việc này liền như vậy làm to ra, giấy không thể gói được lửa, văn phòng hiệu trưởng phát sinh sự việc động tĩnh cũng không nhỏ, cuối cùng ngay cả cảnh sát cùng xe cứu thương đều đã đến đây, trường học còn chưa kịp công bố kỷ luật Cung Âm, những lời đồn đãi giáo viên đùa giỡn học sinh, bị phụ huynh học sinh đánh đến nỗi phải đưa lên xe cứu thương nhanh chóng truyền ra. . . ****** Sau một ngày một đêm, Cung Võ trên đường đến nhìn anh trai bị khó dễ, gấp đến độ giơ chân lại mắng cha mắng mẹ, Ứng Nhàn lại ở một bên cười nhạo hắn lôi thôi, biểu tình kia từ trên xuống dưới đều bình thản. Cung Trường nhìn y cười ra một đôi má lúm đồng tiền đáng yêu trên khuôn mặt búp bê, kỳ tích a, tâm tình nhờ vậy mà sáng sủa không ít. Chờ Cung Trường được thả, Chu Thế Côn kiện hắn tội đánh người. Qua tất cả mọi chuyện, Cung gia đều chậm từng bước mà tiến. Đối phương ác nhân trước cáo trạng, vô luận là ở trường học hay là ở pháp viện. Đối cục diện họa vô đơn chí (tai họa không đến một lần) này, Cung Trường vẫn là biểu hiện bình tĩnh đem mọi việc vùi lấp xuống dưới, cũng cảnh cáo Cung Võ tuyệt đối không cho Cung Âm, nhất là Cung nãi nãi (bà nội) biết chuyện này. Sự tình lửa sém lông mày, nhưng vì cuộc sống, hắn phải mở cửa tiệm, tiếp tục bán. Không có quyền thế, lại còn có một đống lớn buồn phiền ở nhà Cung Trường, xoay tròn đầu óc hắn với tốc độ cao, khiến cho hắn nghĩ ra một biện pháp mà vẹn toàn đôi bên. Nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng không còn là thiếu niên mười tám tuổi xúc động năm đó nữa, hắn hiện tại chẳng những muốn báo thù, mà còn muốn bảo vệ em gái và người nhà của mình. Hắn đã mất đi ước mơ của mình, hắn cũng không muốn cuối cùng ngay cả người nhà của mình cũng không giữ lại được. Xa xa, Lý Ứng Nhàn cầm một cái gói to chậm rãi bước tới. “Ngươi/cậu không sao chứ?” Hai người đồng thời hỏi. Nhìn nhau cười, Cung Trường vỗ vỗ cái ghế bên người ý bảo thiếu niên ngồi xuống. Ứng Nhàn theo lời ngồi xuống, thuận tiện cầm gói to trong tay đưa cho Cung Trường, “Sinh tiên bánh bao.”
“A, sao vậy? Không ăn hoành thánh nữa? Hai ngày này như thế nào lại đổi thực đơn?” Mở ra cái gói to, hai chập đã ăn hết cái bánh. Hắn thích món này, đáng tiếc gần đây không có bán, mà hắn thì lại phải ra quán thường xuyên, không có thời gian rảnh mà chạy khắp hai dãy phố. Liền bởi vì lâu lâu mới được ăn một lần, nên càng cảm thấy được mỹ vị ngon miệng. “ Là ai ngày hôm qua ở cục cảnh sát khóc nháo đòi ăn sinh tiên bánh bao, nếu không sẽ cho ta sinh tiên?” Lý Ứng Nhàn cấp đại nam nhân bên cạnh một cái nhìn xem thường <Đoạn này a Nhàn chơi chữ, sinh tiên = ăn roi )> “Phì.” Cung Trường nhai bánh bao cười, cũng không để ý thiếu niên đang cố tình hạ thấp hình tượng hắn. “Mọi chuyện thật sự ổn cả sao?” Ứng Nhàn kinh ngạc nhìn biểu hiện bình tĩnh của Cung Trường. Người này còn có thể cười với y? Y nghĩ hắn khi ra khỏi đồn cảnh sát phải liền đi giết Chu Côn Thế hoặc tính toán sổ sách với đôi nam nữ kia mới phải? Nuốt bánh bao vào miệng, Cung Trường có điểm mệt mỏi nói: “Sao lại có thể ổn được. Sự tình thi nhau kéo nhau đến, gấp cũng gấp không được. Tóm lại, tôi tuyệt đối sẽ không làm cho vợ chồng vương bát đản kia cùng trường học chó má kia sống khá giả! . . . . . Nhìn tôi như vậy làm gì?” “Kỳ thật ta vẫn nghĩ ngươi là một người rất ngốc.” “Tôi thèm vào!” Một chân giơ lên. Ứng Nhàn kêu thảm thiết một tiếng, ôm bụng hạ thắt lưng. Rầm rì nửa ngày, biểu hiện không có nửa điểm đồng tình bị nam nhân kia cười nhạo y không có chí khí nam nhi. “Tại sao mỗi lần ngươi đều có thể ra tay vô tình với ta như vậy? Ngươi không biết ta có chứng động kinh, mọi lúc mọi nơi đều có thể phát tác sao?” “Đã quên.” Thực vô tình nói một câu. Nói thật, Cung Trường cũng kỳ quái chính mình sao lại đối xử với tiểu tử này càng ngày càng độc. Nhớ rõ trước kia chính mình với Tiểu Hàng cũng không phải là như vậy a? Cho dù không đến mức che chở, ít nhất cũng sẽ không giống như bây giờ nhấc chân lên liền đá a. Nhịn không được liếc mắt đánh giá nam hài đang nhíu mày cau mặt, ôm bụng kêu lên đau đớn như đứa trẻ, vẫn là gương mặt kia, tại sao bây giờ nhìn đến lại không thấy một chút thương hại? “Bọn Từ Thiên mấy giờ thì tới?” Ứng Nhàn xoa bụng hỏi, thuận tay đoạt một cái bánh bao bỏ vào miệng. “Không biết, chừng nào tới bọn họ sẽ gọi.” Cung Trường ở trong lòng tính toán nên hay không phái tiểu tử này đi mua nữa, ăn rồi nghiện, tám cái bánh bao còn chưa đủ giắt răng hắn. Như là nhìn ra tâm tư Cung Trường, Ứng Nhàn lập tức nhấc tay đầu hàng, “Đừng nhìn ta như vậy, ta đi một chuyến nữa là được chứ gì. . . Thật là, Lý Ứng Nhàn ta cao lớn anh tuấn tiêu sái lỗi lạc, văn võ song toàn, trí tuệ siêu quần, thay đổi như chong chóng, ngửa tay có mây, lật tay có mưa, muốn gì có đó, lại bị người này. . . . . .” Phía sau giọng nói là ánh nhìn tràn ngập uy hiếp của Cung Trường, y càng nói càng nhỏ, cuối cùng không biết người này trong miệng lầm bầm những gì. Bốn giờ chiều, Từ Thiên cùng Cung Võ vội vàng đuổi tới quán. “Sự tình đều sắp xếp thỏa đáng?” “Tớ xuất quân cậu còn không yên tâm?” Từ Thiên lấy khăn lau lau trán. “Tiểu. . . . . . Ứng Nhàn, đi mua hai chai nước!” Cung Trường đưa ra mười nguyên tiền giấy nhét vào tay Lý Ứng Nhàn ngồi kế bên. Lý Ứng Nhàn nhìn tờ tiền trong tay, rồi lại nhìn nhìn ba người kia. Thở dài, đáp ứng một tiếng rồi lê lết đến siêu thị. “Nói xem, cậu có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?” Cung Trường khó nén kích động trên mặt, kéo Từ Thiên ngồi lên chiếc ghế đối diện. Cung Võ nhìn hai người vội vội vã vã, rất tự giác đi tiếp khách. Dù sao những điều Từ Thiên sắp nói nó cũng đã biết hết rồi, nó nhiều nhất bất quá cũng là chân chạy vặt của Từ Thiên. “Tớ thuyết phục bác sĩ chữa trị cho Cung Âm làm nhân chứng, ông ta đồng ý, cũng đã kêu ông ta lấy cớ viết bệnh án là Cung Âm bị thương không phải do em ấy tự làm. Và đã lưu lại DNA của đứa trẻ để đối chiếu. Lợi dụng mấy cái này, ta có thể làm Chu Thế Côn rút đơn kiện. “Chứng cớ ở trước mặt, nếu anh ta thật sự là cha của đứa bé, làm học trò của mình như vậy, thầy giáo như hắn coi như xong. Nếu hắn không muốn làm lớn chuyện lên, Năm mươi phần trăm hắn sẽ giải quyết riêng chuyện này. “Nếu chúng ta có thể chứng minh vết thương trên bụng Cung Âm là do người khác làm, hơn nữa nếu biết được vật gì đã làm em ấy bị thương, Cung Âm chịu làm chứng, như vậy tỉ lệ chắc chắn sẽ cao hơn một chút.” Từ Thiên đơn giản dễ hiểu nói. “Từ từ! Tớ không phải muốn cho tên vương bát đản kia rút đơn kiện, mà là muốn kiện hắn!” “Tớ biết ý của cậu. Nhưng cậu có chứng cớ không? Nếu không có thì cậu kiện bằng cách nào? Hơn nữa cho dù cậu muốn kiện hắn, chờ đến lúc cậu ngồi tù còn có thể làm được sao? Ở bên trong cũng không thể so với ở bên ngoài. Hơn nữa cậu quá ác độc đi, ai!” Từ Thiên thở dài một tiếng, “Gãy hai cái xương sườn và một cái mũi, ngay cả ngón tay cậu cũng đánh gãy ba ngón, ngoại thương có mà nội thương cũng có. Hiện tại người ta đang kiểm tra xem “cái kia” của anh ta có còn dùng được không, bởi vì một cước kia của cậu. . . . . . Nếu tra ra hắn về sau thật sự không được, đừng nói là năm mười, ngay cả một phần mười cũng khó. “Huống hồ trước mắt chúng ta nắm giữ căn cứ chính xác quá ít, nhân chứng và vật chứng có thể chứng minh Chu Thế Côn dụ dỗ Cung Âm không có, chứng cớ vợ chồng Chu Thế Côn bày mưu hại Cung Âm sinh non cũng không. Nếu muốn lên tòa giải quyết, phần thắng của chúng ta sẽ không nhiều, có thể làm anh ta rút đơn kiện đã là được ban phúc rồi, chứ đừng nói là kiện lại anh ta!” Từ Thiên đẩy đẩy mắt kính bình tĩnh phân tích nói. “Những gì cậu nói tớ cũng biết.” Cung Trường không biết suy nghĩ cái gì, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn. “Nhưng tớ không tin chứng cớ nào cũng không làm gì được hắn!” “Tóm lại, chúng ta hiện tại hàng đầu chính là làm cho đối phương bỏ việc tố cáo cậu đánh anh ta. Tránh việc trói buộc tay chân chúng ta. Sau đó chúng ta sẽ lo những cái khác, sẽ như cậu nói, chúng ta từng bước một tiến lên.” Từ Thiên liều mạng cũng không muốn cho Cung Trường ngồi tù. Cung Trường cảm kích, cũng hiểu được Từ Thiên nói có đạo lý. “Ừ. Vậy làm theo cậu đi, trước tiên để tên hỗn đản kia nếm mùi bị kháng cáo, nếu không được………. Tớ sẽ chuẩn bị tốt để ngồi tù.” Đánh người phải nhận sự trừng phạt của luật pháp, Cung Trường ở thời điểm ra tay đã rất rõ điểm ấy. “Bất quá tớ tuyệt đối sẽ không buông tha cho bọn chúng dễ dàng như vậy, tuyệt đối không! Mà vợ hắn là loại người như thế nào?” “La Dục đang điều tra.” Từ Thiên đã quen với cái thói suy nghĩ bay vọt như vậy của Cung Trường. “Phải chú ý bọn họ có lén lút làm gì hay không, trường học nếu bao che cho hắn, hiển nhiên trừ bỏ vì thanh danh, phía sau cũng có thể có người giật dây.” “Tớ sẽ không bỏ qua điểm ấy, lão đại.” Từ Thiên mắt mang theo ý cười. “Chứng cớ này tuy rằng không làm gì được hắn, nhưng làm người vợ lòng dạ hiểm độc của hắn dao động là không thành vấn đề. Tớ muốn cho vợ chồng bọn chúng sinh ra vết rạn, sau đó sẽ từng bước đánh vỡ chúng! Kết hôn mười năm cũng vẫn chưa có con, hắn đối với chuyện có con mẫn cảm đến chết! Cô ta căn bản là không thể sinh, mới có tâm lý biến thái như vậy!” Cung Trường ác độc mắng . “Khụ, nhắc nhở cậu một chút, dù biết thể nào cũng bị cậu mắng. Trên cơ bản, cá nhân tớ cảm thấy vợ của Chu Thế Côn ở sự việc lần này cũng có khả năng là người bị hại, có cần ngay cả cô ta cũng trả thù không?” “Cậu quả nhiên không mắng không được! Cái lỗ tai điếc của cậu vẫn không tốt lên được tí nào à? Hôm qua tớ đã nói với cậu, cậu cũng không nghe thấy có đúng hay không! Người đàn bà kia đánh em tớ một bạt tai, em tớ lớn như vậy, trong nhà không ai dám tát nó cho dù chỉ là một cái, dựa vào cái gì mà cô ta vừa tới chưa hiểu chuyện đã liền đánh em tớ đau đớn như vậy! “Không chỉ thế, tớ cảm thấy vết thương trên bụng nó không phải tự nó làm mà tám phần chính là đã bị người đàn bà kia đá cho một cước. Hơn nữa phát sinh loại sự tình này, cô ta chẳng những không cùng nam nhân kia đoạn tuyệt quan hệ, còn cùng hắn ra tay trước chiếm lợi, trước sau đều là một xà nữ! Cậu còn muốn nói cái gì? Hả?” Một tiếng ‘Hả’ tràn ngập uy hiếp như vậy, đừng nói Từ Thiên không muốn mở miệng, mà là chẳng có lá gan đủ to để nói. Đã nói Cung Trường bao che khuyết điểm mà, làm ngơ đi! “Sau đó thì làm sao?” Từ Thiên cơ hồ đã hình thành thói quen chờ Cung Trường ra mệnh lệnh tiếp theo. “Sau đó? Sau đó tất nhiên là phải đi bào cái tên nam nhân kia đến tận gốc! Loại hạ lưu bại hoại này có đánh chết tớ cũng không tin hắn không chịu thua! Cậu không cần đi thăm dò những người có tiền có thế lực, chỉ cần dựa vào danh sách được nhận học bổng, tìm ra một cô gái bộ dạng cũng xinh đẹp, gia đình hoàn cảnh khó khăn là được. “Tớ đã hỏi qua Cung Âm, người nọ bắt đầu nhận học sinh cũng bất quá là năm, sáu năm nay, trong thời gian đó hắn tự mình chỉ đạo học sinh, đã có mấy người phù hợp điều kiện tớ nói, cậu chỉ cần tìm ra một số rồi thăm viếng một phen. “Nếu thực sự giống em tớ, là phía bị hại, bọn họ sẽ không để chuyện này trong lòng cả đời! Đại khái sẽ giống em tớ, chỉ cần có người tin tưởng mà thôi. “Miệng nhiều người nói thì vàng cũng chảy, đến lúc đó chỉ cần cậu nói cô gái đó ra mặt làm chứng, tớ không tin tên nhã nhặn bại hoại kia vẫn đứng yên!” Cung Trường xiết chặt nắm tay cười lạnh. Người không động ta ta không động người, nếu ngươi dám khi dễ Cung gia, vậy ngươi chính là người mà Cung Trường ta phải trả thù! “Nếu………chỉ là ‘nếu’ thôi nha. Nếu không có cô gái đó thì sao?” Từ Thiên vạch sơ hở. “Vậy thì còn có những phương pháp khác! Từng bước từng bước mà tiến, không phải hoảng, ta cũng không tin thiên hạ bây giờ không có công lý! Đồn cảnh sát, viện kiểm sát, pháp viện để làm gì? Không phải là chú ý thái độ của người dân làm việc sao?” Từ Thiên do dự, “Nói là nói vậy, nhưng……..Thân là một luật sư, biết rõ trong đó có mờ ám tớ không thể không nhắc nhở cậu, ở Trung Quốc, cảnh sát cùng cơ cấu tư pháp, trừ bỏ những người vì dân phục vụ, đa số vẫn là những người bị cấp trên khống chế. “Nếu có người có cường quyền hướng cục cảnh sát tạo áp lực hoặc rõ ràng hạ đạt mệnh lệnh, như vậy họ sẽ không còn vì pháp luật phục vụ, thậm chí sẽ một mặt đối lập với những người dân như chúng ta. Cậu hiểu được không? “Nếu đúng như cậu nói Chu Thế Côn đằng sau có chỗ dựa vững chắc, như vậy cảnh sát chỉ biết giúp hắn chứ không giúp chúng ta có đúng hay không? “Không sai biệt lắm, ý của tớ chính là như vậy.” “Chúng ta đây nộp thuế để làm gì? Để nuôi mấy lão già bàng quan cùng tay chân của bọn chúng ư?” Cung Trường không chịu tin tưởng. Từ Thiên thở dài, “Cũng không phải tất cả giới tư pháp đều như vậy, đại đa số cảnh sát tố chất đều tốt, bọn họ cũng nhiệt tình muốn vì dân làm việc, tựa như La Dục. Nhưng….. thường thường bọn họ cũng thân bất do kỷ (hoàn cảnh đẩy đưa). Khốn nạn chính là những người trong tay có chút quyền lực liền vì chi tư bản thân mà lạm dụng! “Hiện tại chúng ta cái gì cũng không quan tâm, chỉ sợ sau lưng Chu Thế Côn thực sự có người điều khiển, nhưng người đó trong tay lại có quyền lực..” “Thao!” Cung Trường nhịn không được mắng một câu thô tục. “Ai, nếu cậu không đánh Chu Thế Côn thành như vậy thì tốt rồi.” Từ Thiên không cười, sự tình không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu người nọ quyết tâm……..
Cung Trường trừng mắt, dùng mũi cười nhạo một tiếng, “Đồ ngốc! Nếu không tìm cơ hội đánh hắn một trận, cậu cho rằng hắn trăm phần trăm sẽ có thể bị chúng ta biến thành thân bại danh liệt? Tớ đánh hắn một phần là vì giúp em tớ trút giận, mặt khác là có thể lấy về một chút vốn. Em tớ bị lừa trắng tay, này không thể không lấy lại. “Hôm đó lúc ra tay tớ đã nghĩ qua, cha của La Dục đang nhậm chức ở khu vực kia, cho dù bọn họ gọi cảnh sát tới bắt tớ lại, cũng bất quá chỉ là ở cục cảnh sát mà nghỉ ngơi hai mươi bốn giờ. Cha cậu ta cũng sẽ không bắt tớ chịu tội gì. “Cho dù vương bát đản kia muốn kiện tớ, chờ bệnh viện đưa ra bằng chứng, khi đó tớ đã ở bên ngoài đồn cảnh sát, cho dù cuối cùng vẫn phải ngồi tù, ít nhất tớ cũng có được thời gian để đi kiện tên vương bát đản kia!” Từ Thiên chắp tay bái phục, anh đã quên lão đại bọn họ vẫn luôn luôn rất trí tuệ. Lần đó mười tám tuổi bị cảnh sát bắt chỉ vì sự tình đột ngột phát sinh cộng thêm yếu thế, mới bị bắt vào ngục giam ngồi chồm hỗm một năm trời. Chỉ lần này thôi…… Anh hy vọng vợ chồng Chu Thế Côn không vì thua kiện mà nóng đầu làm ra việc ngốc là được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]