Chương trước
Chương sau
Diệp Hải Phong ngồi trong căn nhà gỗ. Lâm Tinh đã rời đi ông cũng không biết Lâm Tinh rời đi như thế nào, chớp mắt Lâm Tinh đã biến mất trước mắt ông. Trên bàn gỗ có một đống bụi nhỏ pha lẫn với nước trà. Diệp Hải Phong vẻ mặt trầm nghiêm biến đổi liên tục một lúc lâu sau đó ông như trút một hơi thở dài đứng dậy ra khỏi căn nhà gỗ đi về phía căn biệt thự.

Trong đại sảnh căn biệt thự chính Diệp gia, Diêp Hải Phong ngồi trên ghế chủ vị bên dưới chỉ có một mình Diệp Tống Hành. Vẻ mặt Diệp Tống Hành vẫn chưa hết hoảng sợ đứng trước Diệp Hải Phong khép nép nói ra những gì mình biết về Lâm Tinh. Diệp Tống Hành cũng không ngờ đến cha sẽ gọi mình đến hỏi về đứa con gái thứ ba của hắn là Tú Anh, sau đó lại hỏi về người thanh niên tóc dài kia.

Diệp Hải Phong nghe xong những điều Diệp Tống Hành nói khuôn mặt uy nghiêm tỏ ra giận dữ:

-Khi nào con cháu Diệp gia ta phải bán ra ngoài cầu thân rồi. Ngươi nắm trong tay gia sản cả gia tộc, là cha của con bé mà lại có những suy nghĩ ngu ngốc nhu thế.

-Đến Lưu gia huỷ bỏ hôn ước. Từ nay còn có những suy nghĩ như thế nữa vị trí hiện tại của ngươi cũng nên thay đổi đi.

Mắn Diệp Tống Hành một lúc Diệp Hải Phong mới tức giận bỏ đi. Trước khi đi ông còn để lại một câu.

-Người thanh niên kia không cần điều tra cũng đừng chọc vào y.

Diệp Tống Hành từ đầu đến cuối không dám ngẩng mặt lên chỉ cuối đầu vâng dạ. Diệp Hải Phong tuy rất ít tham gia vào những việc trong gia tộc, nhưng uy nghiêm của ông trong gia tộc không ai dám nghi ngờ.

Lâm Tinh trỡ về đến khách sạn hai cô gái vẫn còn ngủ trong phòng. Hắn không gọi mà để hai người ngủ. Đến chiều tối Anh Anh và Bảo Như mới thức dậy. Đợi hai người tắm rửa xong hắn đến cửa phòng gọi hai nàng đi ăn. Cả Anh Anh và Bảo Như đều không đói nên chỉ ăn một chút thức ăn nhẹ. Lâm Tinh ngồi bên cạnh Anh Anh hỏi:

-Em muốn đi học?

Anh Anh dĩ nhiên là muốn đi học rồi. học mới có bằng cấp sau này đi làm kiếm tiền. Cô gật mạnh đầu nói:

-Em phải đi học. Còn hơn một năm nữa là em ra trường rồi.

Lâm Tinh gật đầu nói:

-Vậy chúng ta mua nhà gần trường.

Mua nhà? Anh Anh như nuốt phải một quả trứng. Mua nhà ỡ Bắc Kinh ko phải rẽ giá cũng phải vài triệu một căn. Cô thường choáng ngợp với những lời nói của Lâm Tinh nhưng cứ vậy biết trước nhưng không thể tránh khỏi.

-Ý anh là mua một căn nhà.

-Ừhm. Mua một căn nhà.

-Chúng ta ỡ chung.

-Ừhm. ỡ chung.

-Không được.

Cô xem mấy phim nói về mấy gã đại gia mua nhà biệt thự cho những cô gái đẹp rồi nha, ngoài đời cô cũng có nghe nói mấy chuyện như vậy rồi sau đó là đánh ghen, kiện tụng, ôm cái bụng bự khóc cô mới không phải như vậy. Hàng loạt suy tưởng trong đầu Anh Anh cô lắc đầu kiên định từ chối.

Lâm Tinh nghe được Anh Anh và Bảo Như nói chuyện, Anh Anh muốn đi học và ở lại trong ký túc xá của trường nên muốn mua một căn nhà gần trường cho nàng. Thấy Anh Anh kiên quyết từ chối Lâm Tinh nhìn cô tò mò nghi hoặc.

-“Không được”?

-Đúng. Làm sao em ỡ chung với anh được.

Lâm Tinh nghĩ ngay đến việc Anh Anh không muốn ở chung với một người con trai.

-Anh sẽ không ở chung.

-Không. Em sẽ ỡ ký túc xá.

Lâm Tinh đành phải chiều Anh Anh gật đầu:

-Được. Em ỡ ký túc xá.

Sau khi rời khỏi quán ăn ba người cùng nhau đi dạo, thật ra là đi mua đồ cho Anh Anh. Anh Anh muốn mua đồ sinh hoạt hằng ngày cho mình vì đồ đạc của cô hầu hết đều ỡ Diệp gia. Cô không muốn về đó, cô vẫn còn sợ nơi đó, dù Lâm Tinh đã nói với cô là Diệp gia sẽ không bắt cô về nhà nữa cô tin anh nói sự thật. Qua chuyện trong khách sạn vào buổi trưa cô tin Lâm Tinh có thể giúp được cô. Cô có hỏi nhưng Lâm Tinh vẫn trả lời không đầu đuôi. Làm cô chẳng biết anh đã làm chính xác là chuyện gì. Chỉ biết Lâm Tinh có đến Diệp gia gặp ông nội cô nói cô không muốn kết hôn. Cô cũng tò mò, cực kỳ tò mò về thân phận Lâm Tinh có thể đến Diệp gia gặp ông nội lại làm cho ông phải nghe lời không phải ai cũng làm được. Nhưng có hỏi thì cũng bằng không chỉ thêm tức giận.

Vì nghe được tin vui trong lòng Anh Anh cảm thấy rất thoải mái, cô không biết làm sao để cảm ơn Lâm Tinh. Cô nợ anh quá nhiều rồi. Lúc anh nói mua nhà ỡ chung cô kiên quyết từ chối lại thấy tội anh. Anh vì cô làm nhiều việc mà cô lại từ chối anh như vậy, anh mua nhà cho cô ở là không phải muốn tốt cho cô sao. Nhưng cô không muốn cuộc đời mình có vết nhơ nào. Sau này cô sẽ gặp người cô yêu sẽ lấy nhau sống cùng nhau. Nghĩ đến đây Anh Anh nhìn Lâm Tinh từ trên xuống dưới rồi lại tự hỏi mình mình sẽ yêu anh? Anh sẽ yêu mình thật lòng? Anh sẽ không phải một gã công tử nào đó muốn vui chơi, chơi chán rồi bõ đi?

Cô chưa phải là yêu anh nhưng không chán ghét anh còn có chút thích anh. Vì Lâm Tinh quá bí ẩn nên Anh Anh luôn có cảm giác không thật. Cô cũng sợ anh sẽ biến mất dột ngột giống như khi anh xuất hiện. Sợ anh anh đang vui chơi đùa giỡn giống như một kẽ có tiền có quyền lực tìm thú vui cho mình.

Anh Anh trong lòng đang suy nhĩ lung tung nên đi mua đồ cô chẵng chọn được cái gì thậm chí cầm cái gì lên cô cũng không biết. Lâm Tinh thấy Anh Anh không chọn được cái nào nghĩ rằng đồ ỡ đây không đẹp nên kéo nàng về một cửa hàng lớn, bên trong cửa hàng chỉ có một ít người. Nhưng những người này đều ăn mặc sang trọng có vẻ thành đạt dẫn theo bạn gái hoặc vợ mình.

Ba người bước vào cửa hàng cũng trỡ nên nỗi bật, vì quần áo ba người đều là hàng bình dân rẽ tiền, Lâm Tinh còn mặc trên người bộ đồ nhìn cũ kĩ đã phai màu. Những người khách trong cửa hàng nhìn họ với ánh mắt quái dị, có người quá đáng hơn che miệng cười nói nhỏ người bên cạnh gì đó. Anh Anh và Bảo Như sắc mặt cũng có chút hồng lên.

Lâm Tinh không quan tâm đến những người đó nắm tay Anh Anh kéo nàng đi về một bộ váy màu xanh ngọc được treo ở trung tâm cửa hàng. Anh Anh cũng để cho Lâm Tinh nắm tay nàng kéo đi. Khi nhìn thấy chiếc váy này Anh Anh ánh mắt Anh Anh cũng bị hút vào nó. Nữ nhân nhạy cảm với cái đẹp đặt biệt là quần áo đẹp. Anh Anh vừa mới vào cửa hàng còn lo sợ mình không có tiền mua đồ ỡ đây mà nhìn thấy chiếc váy này rồi cô chỉ muốn mặc nó lên người mình ngay. Anh Anh đang ngắm nhìn chiếc váy thì Lâm Tinh hỏi cô:

-Em Thích?

Anh Anh gật đầu rồi lại lắc đầu. Nàng sao lại không thích cái váy này chứ? Nhưng nhìn qua là biết cái giá của chiếc váy này không rẽ rồi.

Lâm Tinh mĩm cười cưng chiều nhìn nàng, hắn chỉ vào cái váy nói với nhân viên đang đứng bên cạnh:

-Chiếc váy này.

Nói xong kéo tay Anh Anh đi về phía những bộ quần áo khác.

Cô nhân viên cửa hàng khẽ “ah” một tiếng muốn gọi Lâm Tinh lại. Cô thật không tin người kia mua chiếc váy này. Chiếc váy này giá hai trăm ngàn một người lao động bình thường phải mất bao lâu mới có hai trăm ngàn? Chần chứ một chút cô nhân viên cũng quyết định lấy chiếc áo xuống.

Trong cửa hàng có nhiều nhãn hiệu quần áo nỗi tiếng như tanner, chanel, Louis vuitton Lâm Tinh không biết cũng không quan tâm miễn Anh Anh thấy đẹp là được. Anh Anh say mê những bộ quần áo đẹp này nhưng nàng vẫn kéo tay nói nhỏ với Lâm Tinh:

-Đồ ỡ đây rất mắc

-Chỉ cần em thích là được.

-Em không muốn như vậy.

Rồi như thấy mình nói gì đó khó nghe nàng nói tiếp:

-Ý em là em không muốn anh mất nhiều tiền vì em.

Lâm Tinh nhìn nàng yêu thương cưng chiều nói:

-Của anh là của em.

Lâm Tinh vẫn kéo tay Anh Anh đi, Anh Anh không biết nói gì cho phải.

Bảo Như đi sau hai người nhìn họ nắm tay ngắm những bộ quần áo. Bảo Như biết Lâm Tinh có tiền giá những bộ quần áo này không làm khó được anh ta, cô có chút hâm mộ Anh Anh.

Anh Anh cứ chú ý bộ đồ nào là Lâm Tinh chỉ vào bộ đó với nhân viên của cửa hàng. Đến bộ thứ ba cô nhân viên bước đến gần Lâm Tinh cúi xuống lễ phép nói:

-Xin lỗi tiên sinh, chúng ta thanh toán tiền được không ạh?

Lâm Tinh cũng không nói gì gật nhẹ đầu, đưa thẻ cho cô nhân viên rồi nắm tay Anh Anh đi quan sát tiếp. Anh Anh biết mình chú ý bộ nào là Lâm Tinh mua ngay bộ đó cô quyết tâm không chú ý kĩ đến những bộ đẹp cô nhìn là thích nữa, đến đâu cô cũng chỉ nhìn lướt qua rồi thôi. Anh Anh bỗng nhớ đến Bảo Như bạn mình nãy giờ cứ đi sau hai người, cô bị Lâm Tinh kéo tay xem quần áo nơi đây mà quên mất bạn. Anh Anh kéo kéo tay Lâm Tinh nói:

-Mua cho Bảo Như nữa.

Lâm Tinh gật đầu cười:

-Được

Lâm Tinh buông tay Anh Anh ra để cô cùng Bảo Như chọn quần áo. Lâm Tinh đi sau hai nàng nghe hai nàng, hai cô gái vào cửa hàng quần áo đề tài nói chuyện cũng thật nhiều, Anh Anh đi cùng Bảo Như nên cô nói nhiều hơn bộ nào đẹp cô thích cũng nói cho Bảo Như nghe. Bảo Như cũng chọn được một bộ quần áo hiệu Tanner karan rất phù hợp với cô. Anh Anh nhìn về Lâm Tinh chỉ bộ đồ Bảo Như chọn nói:

-Bộ này.

Lâm Tinh gật đầu:

-Được.

Lâm Tinh ỡ phía sau không nói gì chỉ khi nào Anh Anh khen bộ nào Lâm Tinh chú ý đến bộ đó. Đây là cửa hàng thời trang lớn nên trong cửa hàng ngoài quần áo còn có bán trang sức, giày, nón, thắt lưng cả đồ lót. Anh Anh và Bảo Như cũng quên xấu hổ ban đầu xem khắp nơi. Nhưng hai nàng chỉ xem bình phẩm thôi chứ không có ý mua. Đi dạo hết một vòng cữa hàng hai cô gái như thoả mãn đôi mắt. Lâm Tinh sau khi hai cô gái xem xong lại đi đến cô nhân viên nói gì đó rồi dẫn cô đi theo, đến bộ quần áo nào Anh Anh nói với Bảo Như thích thì baỏ cô nhân viên lấy xuống. Xong quần áo rồi đến giày, trang sức, nón, thắt lưng, đồ lót. Cả cửa hàng từ khách đang mua sắm đến nhân viên đều tròn mắt líu lưỡi vì tốc độ quét thẻ của Lâm Tinh. Ở đây bán toàn hàng hiệu mỗi món đều có giá trên trời người thanh niên kia chỉ quần áo thôi đã mua mười lăm bộ thêm bốn bộ thanh toán từ trước là mười chin bộ, giày cũng đến mười một đôi… thậm chí đồ lót cũng mười hai bộ. mà số đo của bạn gái cũng rất rành nhiều phụ nữ có trong cửa hàng nhìn Lâm Tinh ái mộ không chút dấu diếm.

Anh Anh với Bảo Như xem xong hết muốn ra về thì Lâm Tinh bảo hai người ở đây chờ. Đứng gần cửa ra Anh Anh thấy Lâm Tinh nói gì đó với cô nhân viên sau đó lại chỉ vào những bộ quần áo, cứ tiếp tục như vậy đến giày, nón, trang sức… Đến khi nhân viên đưa ra những bộ đồ kia nàng mơ hồ hiểu ra cái gì rồi. Con người này nàng không biết phải nói sao nữa. Không làm cho nàng kinh ngạc không được mà.

Anh Anh chạy đến bên cạnh Lâm Tinh hỏi nhỏ:

-Anh làm cái gì vậy.

-Anh mua đồ cho em.

Anh Anh cơ hồ muốn khóc luôn.

-Làm sao mà mua nhiều vậy? Em đâu cần nhiều vây.

-Em thích hết mà.

Chẵng lẽ cô thích là mua sao? Cô phải nói gì đây?

Lâm Tinh nhìn cô đang phụng phịu hai má cười yêu thương nói:

-Mặc hết anh mua tiếp.

Anh Anh muốn bật ngữa ra sau té xĩu. Cái gì mà còn mặc hết mua tiếp. Anh có thể bớt làm chuyện kinh người được không.

Lâm Tinh quét thẻ xong, nhận lấy những túi đồ. Vì nhiều nên Anh Anh cùng Bảo Như phải xách phụ. Trước khi đi Anh Anh còn chủ động nhận lấy phiếu thanh toán nhìn thấy hàng số trên phiếu nàng nín thỡ rồi, bảy chữ số hàng đầu là số tám. Hơn tám triệu chĩ mua quần áo giày nón …

Anh Anh cầm mấy cái túi suốt đường đi không ngừng càu nhàu Lâm Tinh. Bảo Như ỡ một bên cũng che miệng cười. Lâm Tinh vẫn không sao cả vẫn yêu thương cưng chiều nhìn Anh Anh.

Lâm Tinh không về khách sạn mà kéo hai nàng đi mua xe. Lúc đầu Anh Anh nghĩ Lâm Tinh mua xe cho anh nhưng đến cửa hàng xe lại hỏi cô:

-Em thích chiếc này?

Lâm Tinh chỉ vào chiếc audi A5

Anh Anh nhìn vào chiếc xe, đây là xe thể thao dành cho nữ. Anh Anh cẩn thận đề phòng hỏi:

-Anh mua xe cho em?

Lâm Tinh gật đầu xác nhận.

-Anh mua xe cho em

Anh Anh nỗi nóng rồi.

-Anh có phải coi tiền như rác không?

Lâm Tinh khó hiểu.

-Anh không coi tiền như rác.

-Anh tiêu xài như vậy không phải coi tiền như rác?

-Mua cho em đều xứng đáng.

Anh Anh cần phải cãi tổ đầu óc anh rồi.

-Em là gì của anh?

Lâm Tinh vẫn nhẹ nhàng trả lời nàng.

-Em là người anh thích.

-Nhưng đó chỉ là anh thích, nếu em không thích anh thì sao?

-Không sao, chỉ cần em vui là được.

Bảo Như và nhân viên bán hàng vẫn đứng bên cạnh nghe hai người đấu khẩu. Bảo Như thì đã quen với cảnh này còn nhân viên bán hàng tỏ ra hứng thú nhìn hai người. Bây giờ là buổi tối giờ này ít người đến mua xe, bây giờ lại có một cặp nam nữ đến mua, vì người nam kia mua xe cho cô gái mà cãi nhau mà vấn đề cãi nhau không phải do người nam mua xe rẽ mà vì anh ta quá hào phóng. Nhân viên bán hàng chỉ im lặng đứng một bên nhưng trong lòng cười trộm không ngừng.

Anh Anh chưa chịu thua

-Em không muốn nợ anh quá nhiều, em sợ không trả được.

-Em không nợ anh.

-Bây giờ anh nói vậy nhưng sau này anh chán ghét em thì sao.

Anh Anh sắp khóc thật.

-Anh không bao giờ chán ghét em.

Trong lúc cảm xúc dâng trào cô nói ra suy nghĩ tâm tư của mình mà không để ý đến bên cạnh còn có khán giả đang xem.

-Anh biết không, anh xuất hiện quá bất ngờ đến bây giờ em vẫn nghĩ mình đang mơ. Cả anh cũng mơ hồ em không biết anh là ai từ đâu tới. Tại sao lại tốt với em như vậy.

Anh anh nước mắt đã trào ra chảy dài trên má.Lâm Tinh đau lòng, nụ cười luôn cười với nàng biến mất, chỉ còn ánh mắt yêu thương nhìn nàng. Anh bước đến ôm Anh Anh vào lòng. Anh Anh dãy dụa muốn đẩy anh ra nhưng vẫn bị anh ôm chặt. Lâm Tinh yêu thương dịu dàng nói:

-Đừng khóc.

Anh Anh thôi không đẩy Lâm Tinh ra nữa mà ép mặt vào ngực anh khóc to hơn.

Bảo Như cũng không biết tại sao lần này tranh luận đối đáp lại sảy ra tình trạng này. Mà hình như Anh Anh có điều khác lạ. Đừng nói là Bảo Như không biết ngay cả bản thân mình Anh Anh cũng không biết tại sao mình khóc như vậy.

Lâm Tinh vẫn ôm lấy Anh Anh chóc lát lại yêu thương an ủi.

-”Ngoan. Đừng khóc“.

Hai tay Lâm Tinh đặt trên lưng nàng truyền chân khí vào người nàng giúp nàng ổn định lại tinh thần. Anh Anh khóc một lúc mới thôi, Lâm Tinh nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt nàng. Anh Anh nhìn anh chăm chú thấy nụ cười của anh mỗi lúc nhìn mình trò chuyện cùng mình không còn, ánh mắt anh đầy lo lắng. Anh Anh cảm thấy có chút đau lòng, nhưng ấm áp ngọt ngào tràn đầy con tim nàng.

Bảo Như thấy Anh Anh đã thôi khóc quan tâm hỏi:

-Anh Anh cậu không sao chứ.

Nghe tiếng Bảo Như, Anh Anh nhớ ra mình đang ở đâu trộm liếc nhìn xung quanh một vòng, mặt nàng đã đỏ vì khóc bây giờ càng đỏ thêm cơ hồ nặng ra máu. Bảo Như cũng thấy Anh Anh xấu hổ nên lãng sang chuyện khác trò chuyện với Anh Anh.

Nhân viên bán hàng thấy mọi chuyện đã xong cũng tiến đến lịch sự hỏi:

-Các vị không biết mọi người tiếp tục xem hay là...

Lâm Tinh nhìn Anh Anh như hỏi ý kiến, Anh Anh chần chờ một lát nhưng rồi cũng gật đầu. Ba người đi theo sao người bán hàng giới thiệu từng loại xe. Lâm Tinh thì chẳng cần biết xe nào hiệu gì chỉ cần Anh Anh thích là được.

Cuối cùng Anh Anh chọn chiếc AudiA5 kiểu xe trẻ trung thích hợp với nàng. Vì làm thủ tục giấy tờ, kiểm tra xe v..v.. nên hơn một giờ sau ba người mới về khách sạn.

Anh Anh từ lúc núp vảo ngực Lâm Tinh khóc đến giờ vẫn xấu hổ không dám nhìn anh, nói chuyện với Lâm Tinh cũng ít, biết anh đang nhìn mình nàng cũng giả vờ như không thấy. Vừa về đến khách sạn là Anh Anh chạy thẳng vào phòng trốn luôn trong đó mặc kệ Lâm Tinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.