Chương trước
Chương sau
Lúc này trời bắt đầu tối dần, Lâm Thần từ trên đất bắt đầu tỉnh lại.
- Ta... Sao lại... Thất bại rồi sao ???
Nhớ lại chính mình bị mất đi ý thức lúc, khiến hắn buồn bực không thôi, tuy vậy hắn ngồi dậy kiểm tra lại linh hồn bản thân, bỗng hắn phát hiện linh hồn biến mất nhưng vẫn cảm giác xung quanh, thấy điềm lạ, hắn liền vận chuyện <>, là một tiểu thuật tại thần giới cho phép bản thân có thể nhìn xuyên thấu bên trong cơ thể rõ ràng hơn. Hắn quan sát tuần tự thì phát hiện linh hồn lúc này không có biến mất mà biến thành một chấm vàng được bao phủ luồng khí đỏ hồng, khác với dùng hồn lực soi xét [ Nội Thị Thuật ] chỉ cho quan sát chứ không thể tác động đến bất cứ thứ gì bên trong cơ thể, hắn trầm ngâm bỗng sực nhớ ra điều gì đó, từ ủ rủ trầm ngâm hắn liền vui vẻ.
- Đây ắt hẳn là Hồn Thai... Như vậy mình thành công rồi!
Để kiểm chứng, hắn tiến nghiệm lại toàn bộ [ Vô Tướng Hồn Quyết] bên trong hướng dẫn, quả nhiên trước khi hoá ra hồn anh phải trải qua hồn thai, sau đó hồn thai mới thành tiểu anh, tiểu anh trải tôi luyện mới chính thức hoá thành hồn anh, tổng cộng có chín bước chuyển gọi Cửu Chuyển Hồn Anh Biến ,mà hình thành hồn thai chính bước đầu tiên. Vui sướng tột cùng, hắn khẽ rùng mình hồn lực từ hồn thai bắt đầu rung động toả lan ra, điều này làm hắn vui thêm mỗi chuyển hồn lực hắn lại tăng lên, bây giờ hồn lực hắn tương đương với nhất phẩm hồn cấp.
Sau khi gác niềm vui sang một bên, hắn đứng dậy thì pháp hiện sắc trời cũng đã tối, bụng hắn bỗng sôi lên, bây đắc dĩ hắn tiến vào gian bếp kiếm chút gì ăn, ăn xong hắn lại bắt đầu tu luyện.
- Không nghỉ yêu cầu của [Hỗn Độn Chân Kinh] lại cao tới như vậy, bắt buộc phải chưa khai khiếu mười huyệt vị, nhưng theo như [ Cơ Sở Yếu Quyết] chỉ dẫn tới huyệt thứ chín, huyệt thứ mười thì bên trong chân kinh cũng hướng dân tới, nhưng xem ra vẫn hảo tu luyện [ Cơ Sở Yếu Quyết] cho hoàn thành tạo thành căn cơ hoàn mỹ sau tu luyện nội công tâm pháp chân kinh bên trong a...
Nói đoạn hắn bắt đầu tiến vào tiềm tu. Cùng lúc này tại một nơi khác trong kí túc xá dành cho các nội môn đệ tử. Tên Hàn Nguyên đang ngồi tức giận phía dưới là ba tên ban trưa vây đánh Lâm Thần.
- Phế vật, chỉ một tên Khai Mạch cảnh tam trọng cũng không giải quyết xong, còn giữ bọn mi làm gì ?
- Hàn Nguyên sư huynh tha tội, bọn ta cũng không ngờ tên Lâm Thần lại ẩn nhẫn sâu như vậy!_ tên béo run sợ nói.
- Người đâu đem bọn chúng ra ngoài cho ta!
Hàn Nguyên tức giận bảo người mang bọn chúng ra ngoài giết, bọn béo ú không ngừng van xin cầu cứu nhưng không thành vẫn bị lôi đi ra ngoài, lúc này một tên đứng cạnh từ lúc đầu đến cuối lúc này lên tiếng.

- Đại ca, ngươi xem...
- Bỏ đi, ta sắp tiến vào thời điểm quan trọng, xem như may mắn cho hắn nhảy nhót thêm vài ngày, ta phải nhanh chong tiến vào Ngưng Đan kỳ, Diệp tiểu sư muội đã Ngưng Đan sơ kỳ, ta cũng không thể thua ở nàng được! Còn ngươi, Hàn Sơn, ngươi ở đây quan sát động tĩnh của hắn ngày ta xuất quan cũng chính là ngày tàn của hắn.
Hàn Nguyên chen ngang lời của tên Hàn Sơn, căn dặn vài lời rồi tự mình đi tới chỗ bế quan tu luyện.
Sáng hôm sau, Lý Sơn hoàn thành nhiệm vụ đi về ,tiến về kí túc xá khi vào thì thấy Lâm Thần đang trồng cây chuối một tay hai mắt nhắm nghiền, toàn thân đều đầy mồ hôi. Thấy có người tiến lại, hắn mở mắt thấy Lý Sơn liền đình chỉ tu luyện.
- Trở về rồi sao ?
- Um, vết thương của người lành hoàn toàn chưa mà vội vã tu luyện rồi!
- Ngươi nghỉ xem...
Lâm Thần đi tới lấy khăn lau mồ hôi trên người, lúc này Lý Sơn đi tới móc ra một bình thuốc cho hắn rồi nói.
- Đây là Khai Mạch Đan, ta tình cờ có được, ngươi mau dùng đi, nhanh chóng tăng tu vi, bọn Hàn Nguyên sẽ tìm ngươi gây phiền phức nên ngươi mau dùng đi.
Cầm Khai Mạch Đan trên tay, Lâm Thần nhìn vào Lý Sơn thấy ánh mắt tràn đầy sự lo lắng, và quan tâm bỗng có một dòng nước ấm chảy nhẹ qua, sờ lên người, hắn phát hiện ra đây là lần đầu có người đối xử tốt với hắn, năm đó, hắn cũng đối với bằng hữu hết lòng hết dạ, đến cuối cùng vẫn bị chính người bằng hữu hắn xem trọng nhất phản bội cuối cũng vẫn lạc. Trọng sinh trở về, hắn vốn không muốn tin tưởng vào cái gọi là bằng hữu, hay tình yêu, nhưng hôm nay hắn thấy một phàm nhân đối tốt với hắn, bỗng chấp niệm mà hắn giữ trong tam hồn lúc này bỗng nhiên tan biến, hắn mĩm cười nghỉ " Người có người này người kia chí nhỉ, hi vọng ta lại không nhìn lầm thêm lần nữa "...
- Trả ngươi, ta không cần nó!
Thấy Lâm Thần từ chối đem trả đan dược về, Lý Sơn nằng nặc không nhận tìm mọi cách không nhận nói là của mình cho đi không đòi lại, bất lực hắn đành giải khai toàn bộ tu vi cho Lý Sơn, rồi bảo hắn bây Khai Mạch Đan không còn tác dụng lớn với bản thân mình. Lý Sơn nhìn tu vi của Lâm Thần trở nên choáng váng không biết nói gì hơn lúc này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.