Buổi sáng hôm sau, Quý Thanh Ảnh được ánh mặt trời đánh thức.
Cô kéo kéo chăn, cơ thể đau nhức như bị xe cán qua.
Cánh tay của cô cảm giác như không còn thuộc về mình nữa, chân càng không giống chân của mình hơn.
Cô dụi đầu vào chăn cọ cọ, duỗi tay sờ soạng vị trí bên cạnh.
Phó Ngôn Trí nhìn động tác của cô, lặng lẽ cong môi.
"Bà xã à."
Giọng nói của anh mang theo ý cười: "Em đang làm cái gì vậy?"
Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, bàn tay được anh nắm lấy.
"Sao anh còn chưa đi làm?"
Phó Ngôn Trí cúi đầu, hôn lên khóe môi cô: "Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, nếu như anh đi làm rồi thì không phải em sẽ khóc nhè mất hay sao?"
Quý Thanh Ảnh mở mắt ra nhìn anh, vô cùng cạn lời: "Em làm gì có."
Cô đưa mắt nhìn, Phó Ngôn Trí đang nửa nằm nửa ngồi, trong tay anh còn cầm một quyển sách.
Cũng không biết vì sao mà cuộc sống của người này có thể đơn điệu đến thế, thậm chí anh còn không dùng điện thoại, thi thoảng dậy sớm, anh cũng không gọi Quý Thanh Ảnh dậy mà chỉ yên tĩnh ngồi đọc sách một mình.
Quý Thanh Ảnh liếc mắt nhìn qua, là sách y học mà cô đọc không hiểu.
Cô kéo tay Phó Ngôn Trí: "Anh ngủ thêm mấy tiếng với em đi."
Phó Ngôn Trí đưa mắt nhìn đồng hồ gần đó: "Mười hai giờ rồi."
"..."
Cơ thể Quý Thanh Ảnh cứng đờ: "Gì cơ?"
Sau khi đối diện với cặp mắt mang theo ý trêu chọc của Phó Ngôn Trí, cô bất giác nhớ tới mấy chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-doi/1137112/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.