Đến mười giờ tối, Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí mới định rời đi.
Phó Ngôn Trí phải đi làm, không thích hợp ở lại chơi quá muộn.
Khi đi, Trì Lục và Trần Tân Ngữ đang chơi rất hăng say, hai người đều nói muốn ở lại thêm một lúc.
Quý Thanh Ảnh không còn cách nào khác, nhờ Phó Ngôn Trí dặn dò mấy người Khương Thần một tiếng để họ để ý tới Trì Lục và Trần Tân Ngữ, lát nữa nhờ người đưa hai cô ấy về nhà.
Gió buổi tối rất thoải mái, nhoáng một cái mà non nửa năm đã qua đi.
Phó Ngôn Trí tìm một người lái hộ, sau khi lên xe, Quý Thanh Ảnh rúc vào lồng ngực anh, gương mặt hồng hồng, đôi mắt cũng phủ một lớp nước, nhìn qua giống như quả đào căng mọng vừa được vớt lên khỏi mặt nước, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.
Ánh mắt của Phó Ngôn Trí nặng nề nhìn cô một hồi, giọng nói trầm thấp: "Khó chịu không em?"
"Không khó chịu."
Quý Thanh Ảnh dựa vào vai anh: "Chỉ là có hơi mệt thôi."
Phó Ngôn Trí xoa xoa đầu cô: "Nghỉ ngơi một chút đi."
"Vâng."
Quý Thanh Ảnh ngửi mùi hương mát lạnh trên người anh, không kiềm chế được mà trầm mê trong đó.
Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, sau đó vươn tay chọc chọc ngực anh: "Bác sĩ Phó."
"Ừ?"
Phó Ngôn Trí cúi đầu.
Quý Thanh Ảnh tò mò: "Vừa rồi anh nói chuyện gì với thầy Trần vậy?"
Phó Ngôn Trí hơi khựng lại, thấp giọng hỏi: "Em nghe được à?"
"Không có."
Quý Thanh Ảnh mở mắt ra nhìn anh: "Nghe được thì em đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-doi/1137104/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.