Quý Thanh Ảnh muốn phản bác. 
Cô không phải trẻ con, nhưng lại không thể khống chế nổi phản ứng chân thật nhất của thân thể mình. 
Cô biết mình là một người tâm tư mẫn cảm, nhưng thật ra cô rất ít khi rơi nước mắt. 
Có rất nhiều chuyện, có thể cứ thế chậm rãi vượt qua. 
Nhưng đó chỉ là mặt ngoài. 
Còn sâu trong nội tâm, dường như luôn có một lỗ trống không thể lấp đầy. 
Một khi có người chạm vào, thì cảm xúc của cô sẽ trở nên mãnh liệt vô cùng, khiến những thứ mà cô giấu đi không còn chỗ nấp. 
Quý Thanh Ảnh có một chấp niệm với sở thú. 
Dưới tình huống bình thường, rất ít khi cô biểu hiện ra ngoài. Nhưng sau vài lần uống say, Trần Tân Ngữ và Dung Tuyết đều từng hỏi cô vì sao. 
Cô chưa nói. 
Lúc còn rất nhỏ, gia đình của Quý Thanh Ảnh là một gia đình hạnh phúc. 
Mặc dù bố mẹ bận rộn, nhưng vô cùng ân ái. Từ nhỏ cô đã ở cùng với bà ngoài, còn bố mẹ thì cứ cuối tuần lại đến chơi với cô. 
Sau đó có sự cố ngoài ý muốn xảy ra. 
Bố qua đời. 
Cô mất đi người bố yêu thương mình vô điều kiện. 
Nhưng may mắn thay, bà ngoại và mẹ cũng rất cưng cô, khiến Quý Thanh Ảnh nhanh chóng vượt qua mây mù để đi tới ánh mặt trời. 
Nhưng không đến một năm sau, mọi chuyện hoàn toàn thay đổi. 
Thời gian mẹ tới thăm cô từ mỗi tuần một lần biến thành nửa tháng, rồi một tháng, rồi thậm chí còn lâu hơn nữa. 
Bà đồng ý mang kẹo cho Quý Thanh Ảnh, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-doi/1137079/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.