Cô ngẩn ngơ, hơi thở cứng lại. 
Cô nhìn người đàn ông khi ngồi xổm vẫn để lại bóng lưng với độ cong đẹp đẽ, hơi ngạc nhiên. 
Không thấy động tĩnh của cô, Phó Ngôn Trí quay đầu lại nhìn: "Không muốn tôi giúp?" 
Quý Thanh Ảnh đối mắt với anh, nhấp môi dưới: "Không ạ." 
Phó Ngôn Trí không nói nữa, cũng không thúc giục. 
Im lặng một lát, Quý Thanh Ảnh chậm rãi ngả người lên lưng anh. 
Tấm lưng của người đàn ông còn dày rộng hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, loại cảm giác an toàn không thể nói rõ được này, làm cho trái tim cô vững vàng trở lại. 
Chỉ một với chiêu nhỏ, Quý Thanh Ảnh phát hiện ra mình đã được người ta dỗ xong. 
Thật ra, những lời mà Tô Uyển Oánh nói kia, không phải không ảnh hưởng tới Quý Thanh Ảnh. 
Không những vậy, lại còn là ảnh hưởng rất lớn nữa. 
Lúc ấy ở bệnh viện, sở dĩ cô có thể khéo léo đáp trả lại như vậy, thậm chí còn ứng xử vô cùng lễ phép, một phần là vì cô ta là đồng nghiệp của Phó Ngôn Trí, cô không muốn dùng những suy nghĩ tồi tệ nhất để suy đoán lòng người. Một phần là cô cảm thấy những gì Tô Uyển Oánh nói cũng đúng. 
Mặc dù Quý Thanh Ảnh vẫn luôn cho rằng, bác sĩ cũng là con người, không bị công việc đột xuất ngăn cản, thì cũng sẽ được nghỉ ngơi giữa trưa, cũng có thể cùng người thân, thậm chí là bạn bè cùng ăn bữa cơm, tâm sự trò chuyện. 
Nhưng trong suy nghĩ của phần lớn mọi người, thì cảm thấy bác sĩ chính là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-doi/1137077/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.