Lên xe taxi, khóe môi Quý Thanh Ảnh vẫn nở nụ cười như cũ. 
Lái xe ngồi trước liên tục quay đầu lại nhìn cô, chỉ cảm thấy kỳ quái. Làm gì có ai đến bệnh viện mà lại cười vui vẻ như vậy. 
Quý Thanh Ảnh đè khóe môi đang cong lên xuống, tránh ánh mắt tò mò của tài xế, gõ chữ: [ Bác sĩ Phó, người khách xem em là bệnh nhân tâm thần rồi, anh phải chịu trách nhiệm. ] 
Phó Ngôn Trí: [ Ừ? ] 
Cách màn hình, Quý Thanh Ảnh vẫn có thể tưởng tượng ra ngữ điệu lúc anh nói chữ này, giọng nói nhất định hơi thấp, mang theo âm cuối, từ hầu kết bật ra, trêu chọc người ta mà còn không tự biết. 
Cô dựa đầu vào cửa kính xe, tiếp tục đổ những hành vi khác thường của mình lên anh. 
Quý Thanh Ảnh: [ Từ sau khi lên xe báo địa điểm đến là bệnh viện đến giờ, em cứ cười mãi thôi. Bác tài xế hoảng sợ nhìn em vài lần rồi, chắc chắn ông ấy nghĩ có thể tinh thần của em không bình thường, đi bệnh viện mà còn vui vẻ như vậy. ] 
Phó Ngôn Trí: [... ] 
Quý Thanh Ảnh: [ Anh nói xem anh có phải chịu trách nhiệm không? ] 
Phó Ngôn Trí: [ Vậy em đừng cười. ] 
Quý Thanh Ảnh: [ Không, chuyện này thì em không làm được. ] 
Phó Ngôn Trí: [? ] 
Quý Thanh Ảnh cầm điện thoại, hoàn toàn trở thành một thiếu nữ đang hoài xuân. 
Cô có suy nghĩ gì đều viết lên trên mặt, hớn hở vui mừng rõ ràng. 
Cô cúi đầu gõ chữ: [ Bây giờ em đang đi gặp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-doi/1137072/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.